Disneyland 1972 Love the old s
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212844

Bình chọn: 7.00/10/1284 lượt.

iểu tử,tôi cảnh cáo cậu đừng bới móc,cẩn thận tôi giết chết cậu! Ông đây

hiện tại không chỉ ăn cơm ở Thiên Viễn,ông đây còn có khách hàng lớn

hơn,bộ sợ các ngươi sao !”

Người đàn ông vừa thu hồi hỏa khí vừa khôn có ý tốt nhìn Phương Đông Thần,

“Bất quá,nếu cậu chịu theo ông đây,ông đây sẽ yêu thương cậu thật nhiều, ha ha!”

Phương Đông Thần giận đến một gương mặt nho nhã hiện lên nét giận giữ,thậm chí còn muốn động thủ đánh người đàn ông kia một trận nhưng bị Hứa Lưu Liễm ngăn cản,đây là địa bàn của người đàn ông kia,nếu động thủ với bọn họ

lỗ lả nhất định thuộc về bọn họ. Vừa lúc điện thoại của người đàn ông

kia vang lên,người đó nhìn thoáng qua nhất thời mặt mày hớn hở đi sang

một bên nghe điện thoại. Hứa Lưu Liễm tức giận trách cứ với người chịu trách nhiệm xây dựng,

“Các người tại sao đem công trình này giao cho tên lưu manh kia!”

Người nọ vô cùng bất đắc dĩ nói,

“Hứa tiểu thư,cô có điều không biết,nếu nói Cường long gây khó khăn dồn ép

thì người nọ rất nổi danh ở thành phố N,đổi tên thành Vàng đầu to,cơ hồ

mỗi công trình hắn đều trộn một ít,chuyện này Lục tổng cũng biết chẳng

qua trước kia hắn chưa gặp phải chuyện lớn,không hiểu sao lần này dám

kiêu ngạo ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu như vậy?”

Vàng đầu to

đang nói chuyện điện thoại,còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Lưu Liễm và Phương Đông Thần bên này,sau đó cúi đầu khom lưng cực lực đè nén

giọng nói trả lời điện thoại ,

“Ai u,Ôn tiểu thư,chuyện cô nói

với tôi tôi đây đang muốn đi làm,cô gái kia đã tự mình đưa tới cửa,còn

đưa theo một tên tiểu tử mặt trắng giám sát công trường !”

Người bên kia điện thoại quả nhiên không biết nói cái làm hắn khinh thường cười to,

“Ôn tiểu thư,cô cứ yên tâm đi,cô bé kia tôi một chút ý kiến cũng không

có,vừa lúc đám thủ hạ của tôi đã lâu không có đụng phụ nữ,bảo đảm sẽ làm sạch sẻ cho cô, nhưng tên tiểu tử mặt trắng kia,tôi muốn giữ lại bên

mình hưởng dụng no nê một bữa”

Hứa Lưu Liễm thấy chủ thầu nói

điện thoại hồi lâu cũng không nói gì,nhất thời cũng không còn tính nhẫn

nại liền nhìn phương đông Thần nói,

“Em xem ra chúng ta hôm nay

không thể bàn bạc chuyện gì,không bằng chúng ta đi về trước,thương lượng với các ngành liên quan xem phải làm gì?”

Phương Đông Thần cau

mày suy nghĩ một chút,cảm thấy cô nói cũng đúng,cái tên nhà thầu căn bản là Dã Man Nhân không nói đạo lý,nhất là ánh mắt thô tục kia, làm cho

hắn buồn nôn muốn chết,cho nên hai người nói rõ với người phụ trách sau

liền xoay người đi tới cửa lớn ra khỏi công trường.

Cái tên nhà

thầu kia nói chuyện điện thoại xong vừa quay đầu lại thấy hai người đi

ra ngoài, nhất thời nôn nóng,lên tiếng nói với Phương Ngôn một câu gì

đó, chỉ thấy tên công nhân đang thi công lập tức đứng dậy đuổi theo bọn

họ,Hứa Lưu Liễm cùng Phương Đông Thần quay đầu nhìn lại thấy tình hình

ấy trong lòng biết không ổn,vội vàng ra sức chạy ra phía ngoài.

Mắt thấy hai người chạy ra ngoài cửa công trường,tên nhà thầu ngẩng đầu

nhìn trời cao,cầm lấy điện thoại di động gọi điện,sau đó đứng ở nơi đó

ôm cánh tay cười lạnh hắc hắc nhìn hai người hoảng hốt chạy đi.

Hứa Lưu Liễm chạy theo phía sau Phương Đông Thần thở hỗn hển chạy trước,mới vừa thấy cửa lớn công trường nhưng đột nhiên cảm giác được đỉnh đầu có đồ gì rơi xuống,cô vừa ngẩng đầu thì thấy một cái thùng lớn dường như

đựng nước thẳng tắp từ không trung rơi xuống đỉnh đầu cô, cô bị dọa đến

sợ hãi mặt tái mét đứng im tại chỗ, một bước cũng nhúc nhích không được.

Chỉ nghe bên tai truyền đến một tiếng thét chói tai,

“Lưu Liễm,mau tránh ra!”

Cô chỉ cảm thấy trước mắt có cái gì thoáng một cái đã qua,người bị một

động lực đẩy sang một bên ngã nhào trên đất,cánh tay cô đập trúng tảng

đá,đau đớn truyền đến làm cô hoàn hồn,thấy Phương Đông Thần đã ngã xuống trong vũng máu,cái thùng lớn vừa lúc đập vào sau lưng hắn nhích tới

gần xương bả vai bên trái.

Cô giống như điên hét lên một tiếng bò qua hô tên của hắn,

“Đông Thần ——!”

Phương Đông Thần chẳng qua yếu ớt ngẩng lên nhìn cô,sau đó nhắm lại mắt ngất

đi. Nước mắt của cô không bị khống chế rơi xuống,ngã ngồi ở bên cạnh hắn cả người toàn là máu,lớn tiếng hô,

“Đông Thần ——!”

Còn

tên nhà thầu cùng đám công nhân đuổi theo bọn họ,vừa nhìn thấy nhất thời cũng sợ choáng váng,nhưng ngay sau đó lập tức hoảng hốt tán loạn chạy

trốn tứ phía,may người phụ trách công trình coi như có chút lý trí,vội

vàng gọi điện thoại gọi xe cứu thương.

Khi thên chủ thầu đến đã

thấy xe cứu thương đưa Phương Đông Thần cùng Hứa Lưu Liễm gào thét lên

xe chạy đi,người từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất bây giờ

gương mặt một mảnh xám tro,hắn thật không nghĩ tới gây nên án mạng,hắn

vốn chỉ muốn người trên kia dùng cái thùng ngăn cản bọn họ chạy trốn,sau đó bắt lấy hai người bọn họ.

Theo lời cô gái Ôn thần bí căn

dặn,bắt được tiểu nha đầu kia thì tìm mấy người đàn ông đến làm cùng cô

ấy sau đó chụp hình,còn người đàn ông kia để hắn giam lại tha hồ hưởng

dụng,có ai nghĩ đến xảy ra chuyện này. . . . . .

Hắn ảo não đập

một cái lên tay lái, sau đó bấm điện tho