
n nhạt đáp lại cô hai chữ,
quay đầu lại nhìn thẳng phía trước,tài xế thấy cô đã đóng cửa tốt liền
phát động xe rời đi.
Cô lúc này mới thở dài một hơi sau đó cẩn
thận nhìn người đàn ông dựa sát cửa sổ,sớm biết bên trong có nhân vật
lớn cô sẽ không đón xe,bây giờ khiến cho cả người ngồi cũng bất an,không biết tại sao,rõ ràng người đàn ông bên cạnh này cô thấy rất xa lạ,nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc.
Cô lớn như vậyngười làm cho có
cảm giác dễ chịu cũng chỉ có một,không giống Lục Chu Việt,hắn cho cô cảm giác dễ dàng thoải mái. Người kia làm cô bỗng nhiên nhớ lại người làm
bạn trai một ngày của cô.
Bất quá khi đó cô không có ấn tượng gì
với hắn,một học sinh giỏi cùng một tên lưu manh,bạn có thể giao thiệp gì với bọn họ? Ban đầu ngày đó bất quá do hắn vừa lúc tìm đến,cô cũng
thuận miệng đồng ý,cô thậm chí còn không thấy rõ bóng người hắn đã bỏ
chạy trở về phòng học.Hắn hẹn cô gặp mặt vào buổi tối thao trường,thật
xa cô đã nghe đám anh em của hắn cất tiếng cười to bàn về chuyện của
hắn,nói cái gì đánh cuộc,cô đi đến quăng hắn một cái tát sau đó rời đi.
Hôm nay đã nhiều năm,cô không nhớ rõ mặt hắn ra sao,nhưng hắn để lại trong
lòng cô cảm giác bối rối bất an,như người đàn ông ngồi bên cạnh này.
Nghĩ tới đây cô không khỏi lần nữa quay đầu lại nhìn hắn,muốn từ trên
mặt hắn nhìn ra bất kỳ một tia dấu vết,tuy nhiên chợt phát hiện,trong
trí nhớ cô trừ một cái tát kia ngoài ra toàn bộ đều trống rỗng.
Cô nhìn hắn rồi sa vào suy nghĩ của mình,hoàn toàn không chú ý tới người
nọ đã sớm quay đầu lại tinh tế đánh giá cô,nhìn khuôn mặt mơ màng giờ
phút này của cô,trong lòng hắn không khỏi xẹt qua một tia đau nhói,cô
quả nhiên hoàn toàn không nhớ rõ hắn.Hắn có chút khổ sở nhếch khóe
miệng,là hắn thay đổi quá nhiều,hay trong lòng cô căn bản chưa từng nhớ
hắn?
Bởi vì biết cô sẽ đến bái té cha mẹ mình,cho nên sáng sớm đã thức dậy theo dõi phía sau cô,thời điểm ở mộ công viên hắn núp trong
bóng tối nhìn gương mặt quật cường nén đi đau đớn,hắn đau lòng từng ngụm từng ngụm hút thuốc lá để giám bớt tâm tình,rồi lại sợ quấy rầy thanh
tịnh của cô.
Sau đó lại đi theo cô ra khỏi mộ công viên,xe của cô vừa ngừng lại,hắn xa xa ngồi trong xe nhìn co rúm trong gió lạnh,hắn
đột nhiên có suy nghĩ đi đến ôm cô vào ngực cho cô ấm áp.Ai nói năm đó
hắn đánh cuộc nên tìm cô làm bạn gái? Hắn vốn yêu cô nên mới chịu đi.
Cô từng là học sinh ưu tú phẩm hạnh tốt nhiều mặt,còn hắn lại là một tên
lưu manh không đáng đặt vào mắt,cách nhau năm năm hắn thay hình đổi dạng nở mày nở mặt trở về,chỉ vì một lần nữa muốn thắng được lòng cô.
Trở về khu vực thành phố lộ trình nói dài không dài nói ngắn cũng không
ngắn,bởi vì tuyết rơi quá nhiều nên đường trơn,cho nên bọn họ đi suốt
nửa giờ,dọc theo đường đi không ai nói một câu,vừa đến lầu dưới nhà Lục
Chu Việt ,cô nói cám ơn sau vội vàng xuống xe,bởi vì cô cảm thấy cô cần
xuống xe,cô cần phải hít thở không khí trong lành.
Giơ tay lên vỗ nhẹ vào mặt mình,tự nói với mình không nghĩ ra người nọ thì đừng
nghĩ,có thể do cô suy nghĩ hỗn loạn nhất thời xuất hiện ảo giác mà
thôi,đổi quần áo ra ngoài ăn cơm,ba người bọn họ đã chuẩn bị xong chờ
cô.
Cô có chút lúng túng,vội vàng ngồi xuống,bốn người một bữa ăn vui vẻ hòa thuận,chỉ là vui vẻ này kéo dài không bao lâu đã bị tin tức
trên tivi cắt đứt. Thân là thị trưởng Lục Phương Đình xuất hiện chúc
mừng quần chúng,bị chúng ký giả vây quanh phỏng vấn, thời điểm cuối cùng có ký giả Bát Quái nhằm vào chuyện công khai tình yêu náo động Ôn Thành muốn phỏng vấn ông. “Lục thị trưởng,năm
nay ngài đúng là song hỷ lâm môn,bản thân ngài vinh dự trở thành thị
trưởng,còn Lục công tử vừa cưới được mỹ nhân về nhà!”
Các ký giả vốn vui mừng chúc mừng của ông,chứ không nghĩ ông bỗng nhiên thay đổi mặt,
“Sau này không nên nhắc chuyện đó trước mặt tôi,tôi sẽ không chấp nhận hôn sự này !”
Vốn là vui vẻ mọi người nhất thời yên tĩnh lại,có người nhớ tới giữa hắn và Hứa Định Biên có mâu thuẫn không khỏi thử thăm dò,
“Lục thị trưởng,nghe nói quý công tử ông lấy là con gái của cục trưởng Hứa
Định Biên,ông có phải bởi vì ân oán giữa phó cục trưởng mới phản đối
việc hôn sự này ?”
Lục Phương Đình đè nén hỏa khí của mình,
“Bất kể do nguyên nhân nào,dù sao con trai Lục gia tuyệt đối sẽ không lấy người con gái đó!”
Nghe nói hôm nay Đổng Vân còn mời cô bé đến ăn cơm,ông nghĩ đến liền giận
đến muốn chết.Ông vốn còn muốn từng bước khuyên nó rời người phụ nữ kia, nhưng bọn họ lại xem lời ông như gió thổi bên tai,nên ông đành phải ra
đòn sát thủ,ông đã tuyên cáo như vậy,để xem bọn họ còn có thể yên tâm
thoải mái làm đám cưới không.
Cho nên chỉ trong chốc lát,tin tức
Lục thị trưởng tỏ vẻ vô cùng bất mãn của con trai trong nháy mắt chiếm
hết tất cả trang đầu truyền thông,ngay cả tin tức phát sóng cũng bắt đầu truyền bá.
Đang đang ăn cơm mấy người bọn họ vừa nhìn thấy tin
tức,nhất thời sắc mặt rất khó coi,nhất là Đổng Vân,từ trước đến giờ tính cách nhã nhặn lịch sự giờ bà giận đến trực tiếp giận vỗ bàn đứng lên
muốn đi tìm Lục Phương Đình lý luận