
,
“Em tay chân vụng về càng giúp chỉ càng rối thôi!”
Cô tức giận vừa đánh hắn vừa bị hắn kéo vào phòng ,tránh không khỏi lại bị hắn ngậm môi hôn một hồi,hôn cô đến đau nhói,hắn tựa hồ tâm trạng vô
cùng tốt, ngay cả bị hắn hôn cô cũng cảm giác được. Cô dĩ nhiên không
thể hiểu hắn đang vui sướng chuyện gì,đem một cô gái quan trọng trong
đời hắn giới thiệu cho một phụ nữ quan trọng nhất của hắn,hơn nữa hai
người nói chuyện hòa hợp vui vẻ,dùng ngôn ngữ không cách nào biểu đạt ra được,cho nên hắn không thể làm gì khác hơn dùng hành động để diễn tả.
Bởi vì Đổng Vân còn đang bên ngoài cho nên hắn không thể làm chuyện sâu hơn với cô,buông cô ra rồi nhanh vòng qua vòng eo mãnh khảnh dịu dàng hỏi
cô,
“Căn nhà này anh đặc biệt bày trí cho em,như thế nào? Còn hài lòng không?”
“Hài lòng, rất hài lòng!”
Cô tựa đầu tựa vào trong ngực hắn,cảm nhận được tiếng tim đập trầm ổn có
lực của hắn nhẹ nhàng trả lời.Chỉ cần ở cùng người yêu,nơi nào cũng là
Thiên đường.
“Hôm nào đưa em đi xem phòng làm việc một chút!”
Hắn nghe cô nói hài lòng, khóe miệng không khỏi khẽ giơ cao lên một chút,
“Đúng rồi,giải thưởng lớn thiết kế lần trước của em và Phương Đông Thần,lễ
trao giải được cử hành vào tháng sau ở Paris,khi đó chúng ta vừa lúc làm xong hôn lễ, anh đưa em đi nhận giải thuận tiện đi hưởng trăng mật
luôn!”
Cô kinh ngạc từ trong lòng ngực hắn đứng dậy tò mò hỏi,
“Thật hay giả ? Còn có trao giải lễ sao?”
Hắn nhìn vẻ mặt phong phú của cô cười khẽ,
“Đó là đương nhiên,đây củng là một giải thưởng quan trọng nhất trong giới
thiết kế,có thể so với giải Oscar dành cho điện ảnh, tại sao lại không
có lể trao giải ? Hơn nữa không có lễ trao giải làm sao có thể giới
thiệu những người thiết kế kiệt xuất cho toàn bộ thế giới biết nha!”
“Vậy em phải mau báo cho Phương Đông Thần, đem tin tức tốt này nói cho hắn biết!”
Cô vừa nói vừa tính đẩy hắn đi gọi điện cho Phương Đông Thần.
Phương Đông Thần kể từ khi vế thương khỏi liền từ chức ở Thân Viễn trở về Ôn
Thành,Lục Chu Việt cũng không có giữ hắn lại, bởi vì hắn cũng biết
người kia biết quan hệ giữa hắn và Hứa Lưu Liễm sau này sẽ rất khó xử.
Bởi vì là người ưu tú,vừa tung ra tin tức hắn đưa đơn từ chức trở về Ôn
Thành,liền có các công ty lớn tranh nhau mời hắn,nghe nói hắn hiện tại
được một công ty lớn mời làm quản lý bộ thiết kế.
Lục Chu Việt đè lại tay cô không vui hừ lạnh,hắn đoán Phương Đông Thần sẽ không đi ,dĩ
nhiên đó chỉ là suy đoán của hắn,dù sao bất kể hắn đi hay không đi, đến
lúc đó bạn nam bên cạnh cô phải là hắn.
Hứa Lưu Liễm cảm thấy hắn ăn dấm có chút buồn cười,
“Anh không phải nói thuận tiện đi hưởng tuần trăng mật ư,chẳng lẽ em có thể bỏ lại mình anh sao ?”
Hắn lúc này mới buông lỏng cô để cho cô gọi điện thoại, Hứa Lưu Liễm cùng
Phương Đông Thần nói chuyện lễ trao giải,sau đó quả nhiên Phương Đông
Thần không đi,
“Lưu Liễm,dù sao phần lớn bản thiết kế đều do em
vẽ,anh chỉ giúp đỡ một chút thôi,hơn nữa khi đó anh có một công trình
cần cất công,cho nên không có thời gian đi!”
“Được rồi. . . . . .”
Cô rất là tiếc nuối,vậy hắn sẽ mất đi một cơ hội nổi thế giới,dĩ nhiên cô
tin tưởng theo tài hoa của Phương Đông Thần nhất định sẽ có cơ hội để
hắn nắm bắt.
Cuối cùng Phương Đông Thần giọng nói khó nén đau thương mở miệng nói với cô,
“Lưu Liễm, chúc mừng em,em nhất định phải hạnh phúc!”
Chuyện ngày hôm qua trải qua truyền thông đưa tin,cơ hồ đã truyền khắp cả Ôn
Thành,Phương Đông Thần dĩ nhiên cũng biết.Hứa Lưu Liễm nghe ra giọng nói của Phương Đông Thần có chút buồn bã,nhưng chỉ có thể giống như trước
chúc phúc hắn,
“Cám ơn anh Đông Thần, anh cũng sẽ được như vậy!”
Cô còn có thể nói gì? Nếu như hắn xuất hiện trước Lục Chu Việt,có lẽ cô sẽ xem xét một chút,nhưng mà có đôi khi vận mệnh an bài khó xử như
vậy,trước khi hắn xuất hiện cô đã cùng Lục Chu Việt dây dưa không rõ.
Đến lúc sắp ăn cơm Lâm San Ni mới trở về,một lông mày nhíu lại thật chặc,Đổng Vân có chút bận tâm hỏi cô,
“Sunny,có chuyện gì à?”
“Ơ,không có chuyện gì,con đi nửa đường xe bị nổ lớp,mới sang năm mới mà đã xui xẻo,thật là!”
Lâm San Ni vừa cúi đầu đổi giày,Đổng Vân lại hỏi,
“Vậy con làm sao về được?”
“À,một người bạn đưa con trở lại!”
Lúc nói lời này ánh mắt cô có chút tránh né,trên khuôn mặt xẹt qua một tia
không được tự nhiên,lời vừa mới ra Lục Chu Việt như có điều suy nghĩ
nhìn cô một cái.
Cô bị ánh mắt khó hiểu của hắn nhìn đến sống
lưng run rẩy,vừa định mở miệng hỏi hắn tại sao nhìn cô,liền thấy Hứa Lưu Liễm từ trong phòng hắn gian đi ra,liền vội vàng chạy đến bắt chuyện
với cô,
“Chị dâu nhỏ!” Hứa Lưu Liễm rất thẹn thùng,
“Chị Sunny,hay chị gọi tên em đi!”
Lâm San Ni so với cô thì lớn tuổi hơn,hơn nữa dáng vẻ thoạt nhìn thành thục dịu dàng,nếu gọi cô là chị dâu làm cho cô cảm giác không được tự
nhiên.
Đổng Vân vừa mới xào xong một món ăn ra cười nói với cô,
“Lưu Liễm,con và tiểu Việt cũng đã thành vợ chồng danh chánh ngôn
thuận,Sunny gọi con chị dâu cũng đúng thôi,con có thể gọi con bé là
Sunny,nhưng không thể thêm chữ chị nha”
“Dạ. . . . . .”