
,ông thân là bố mà làm như vậy sao?
Đem chuyện riêng nhà mình khiến cho mọi người đều biết,ông không cảm
thấy mất mặt sao?
“Mẹ,cần gì phải giận giữ?”
Lục Chu Việt vươn tay ra kéo bà,giọng nói bình tĩnh khuyên can,
“Ông ấy chỉ cho con một sinh mạng nhưng chẳng bao giờ cho con một người bố
ủng hộ cùng quan tâm,về Lục Phương Đình,con có thể xem ông ta là bố,cũng có thể xem hắn như người xa lạ!”
Hắn nói quyết tuyệt trước nay
chưa có,nói bi thương để chết tâm,đó là suy nghĩ của hắn bây giờ với Lục Phương Đình,không hề mong mỏi cho rằng bố sẽ quay lại nhìn mình,vậy sẽ
không bị lời của ông khiến đau lòng.Ông đã không xem hắn là con,vậy hắn
cũng không cần xem ông như bố.
Hứa Lưu Liễm cũng an ủi Đổng Vân,
“Đúng vậy đấy bác gái,bất kể bác trai nói như thế nào,bất kể người khác nói
như thế nào,chỉ cần con và Chu Việt bất mãi mãi ở cùng nhau là được sao? Bác không nên vì chút chuyện không đáng này mà tức giận!”
Bị hai người bọn họ nói,Đổng Vân lúc này mới lại lần nữa ngồi ngồi xuống chỗ mình,ánh mắt bà nhìn Hứa Lưu Liễm tràn đầy áy náy,
“Lưu Liễm,thật đã làm con khó xử,mới vừa vào cửa Lục gia chúng ta đã ——”
Hứa Lưu Liễm thấy bà lại đang tự trách,liền vội vàng nhận lấy giọng có chút nghịch ngợm phá tan không khí trầm buồn,
“Bác gái,bác cũng đừng nói những lời này,con chỉ quan tâm đến ý Chu Việt,chứ không phải quan tâm đến ý bác trai!”
Hạ Vi Lương thường nói,chị đây không phải là người vì tiền,cũng không cần
được mọi người thích.Cô rất may mắn bên cạnh có người bạn lạc quan như
Hạ Vi Lương,mới có thể khiến cô giữ vững tâm trạng lạc quan vào lúc
này.Cô lựa chọn chính là người đàn ông tên Lục Chu Việt sáu năm qua
không rời bỏ cô,chứ không phải gia đình của hắn, cha mẹ hắn. Lục Phương
Đình đồng ý cũng được không đồng ý cũng được,chỉ cần hắn không buông cô
sẽ kiên trì ở bên cạnh hắn.
Cô hoạt bát để cho sắc mặt tối tăm
của Đổng Vân hơi chút thả lỏng,ngồi ở bên cạnh cô Lục Chu Việt đưa bàn
đưa tay dùng sức nắm chặt tay cô,cảm kích nhìn cô sau nhìn sang Đổng Vân nói,
“Mẹ,những chuyện này mẹ cũng đừng để ý,mẹ chỉ cần an tâm chờ đợi tham gia hôn lễ cuả chúng con là được!”
Đổng Vân thở dài,
“Thôi thôi,ngày mai mẹ trở về núi,mẹ sợ nhìn nữa,mẹ thật để lộ những chuyện kia ra ngoài ánh sáng!”
Lâm San Ni cũng cười trấn an mẹ nuôi,
“Dì Đổng,dì cứ hưởng thụ sự an tĩnh,anh sẽ xử lý tốt tất cả !”
Đổng Vân nhìn dáng vẻ dịu dàng của con bé,lại nhớ tới con bé vừa về nhíu chặt lông mày,liền bắt đầu quan tâm chuyện của cô,
“Sunny,con cũng trưởng thành,sau hôn sự tiểu Việt cũng nên đến phiên con,nếu có người thích hợp thì gặp thử một chút!”
Cô nói xong rồi nhìn Lục Chu Việt khai báo,
“Tiểu Việt,con cũng đừng chỉ quan tâm đến mình,hãy tìm người đàn ông sự
nghiệp thành công ưu tú thật là tốt giới thiệu cho Sunny đi!”
Đổng Vân vừa nói,Lục Chu Việt chỉ khẽ mím môi ý vị sâu sa cười,hắn cũng đã
sớm trải tốt đường,giờ chỉ xem duyên phận cùng tạo hóa thôi. Mà trong
đầu Lâm San Ni lại lập tức hiện ra người đàn ông đeo kính râm vừa rồi cả người tản ra hơi thở không kềm chế được ,cô lóe lên một cái sau lúng
túng che dấu đi,
“Khụ khụ,dì Đổng,chuyện này dì không cần quan
tâm,con đã quyết định năm nay bắt đầu tiếp nhận tương thân,tranh thủ sớm ngày tìm được một người đàn ông tốt,để cho dì khỏi phải lo cho cháu!”
“Con biết nghĩ như vậy là tốt!”
Đổng Vân lúc này mới thoải mái cười,hai người bọn họ hiểu chuyện như vậy là an ủi lớn nhất của bà.
Sau khi cơm nước xong Lục Chu Việt đưa Hứa Lưu Liễm về nhà,trong xe Lục Chu Việt không có vội vả phát động xe,mà đưa tay ôm chầm nhóc con đang cười bên cạnh thật chặc ôm vào trong ngực,dùng sức ôm,trong giọng nói có cảm kích,có thương yêu,còn có vô cùng yêu thương,
“Lưu Liễm,em hiểu chuyện như vậy,anh không biết yêu em bao nhiêu mới đủ!”
Cô không có vì Lục Phương Đình ở trước mặt truyền thông không chút khách
khí phủ nhận chuyện hắn và cô mà tức giận,ngược lại giúp đở hắn cùng
nhau an ủi Đổng Vân,trong lòng hắn bị Lục Phương Đình vô tình tổn thương cô vậy như rót vào hắn một dòng nước ấm.Có lẽ hắn mặt ngoài thoạt nhìn
kiên cường không chê vào đâu được,nhưng chỉ có chính hắn biết,tim của
hắn có nhiều khát vọng được yêu thương.
Có được tình yêu này là
do hắn cố chấp,hắn cố chấp chờ đợi người con gái hắn yêu đến yêu hắn.Nếu như sáu năm trước cô chưa từng xuất hiện trong tầm mắt hắn,có lẽ Lục
Phương Đình kín đáo giới thiệu cho hắn một cô gái hắn sẽ kết hôn,như vậy cũng sẽ không xảy ra những chuyện không vui như hiện tại,nhưng cô đã
xuất hiện,điều này làm cho hắn cảm thấy,hắn không muốn mãi như thế.
Cho nên hắn không hề nhìn bất cứ một cô gái nào,cố chấp đuổi theo cô, chờ
cô,yêu cô,cho đến cô rốt cục cũng chịu đem lòng mình giao cho hắn.
Hứa Lưu Liễm bị hắn kéo,cảm nhận được hắn nồng đậm cảm xúc,trầm mặc một hồi mới nhẹ nhàng mở miệng,
“Anh yêu em đã đủ nhiều,hiện tại đến lượt em đáp lại anh!”
Bọn họ cũng không biết phía trước có chuyện gì đang đợi chờ bọn họ,có lẽ là bình tĩnh an bình,có lẽ là trắc trở không thể biết trước,nhưng cô biết, giờ phút này cô nguyện ý kiê