Disneyland 1972 Love the old s
Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Lão Sư! Buông Tha Tôi Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211964

Bình chọn: 9.00/10/1196 lượt.

!

“Đúng vậy,em yêu hắn,qua nhiều năm như vậy vẫn theo bên cạnh em yên lặng quan tâm giúp đỡ em,em không biết từ lúc nào

đã yêu anh ấy!”

Hứa Lưu Liễm lần nữa kiên định trả lời hắn một lần, sau đó lại có chút khẩn cầu nói,

“Cho nên anh đừng làm những chuyện này nữa? Em xin anh để cho em một cuộc

sống yên tĩnh vui vẻ? Thanh Sở, có một số việc không phải chúng ta muốn

chống lại là có thể chống lại được,tỷ như vận mệnh an bài chúng ta!”

Trần Thanh Sở thủy chung trầm mặc,nhưng cô làm sao có thể cảm giác được vết

thương của hắn nỗi đau của hắn còn có hắn không cam lòng? Không phải là

cô muốn vứt bỏ hắn,mà là vận mệnh không chịu cho cô cơ hội một lần nữa

bắt đầu với hắn.Cuối cùng cô thở dài,

“Em không muốn trước đó chúng ta từng vui vẻ,đến hiện tại khiến cho ai nấy cũng không vui!”

Cô nói xong câu này liền cúp điện thoại. Lục Chu Việt sau đó

gọi điện tới,hắn nhất định cũng nhìn thấy tin tức kia,bất quá không đợi

hắn mở miệng cô đã nghẹn ngào lên tiếng,

“Chu Việt,tại sao? Tại sao? Tại sao anh ấy làm vậy với em?”

Cô càng khóc càng thương tâm,hôm nay Trần Thanh Sở trở nên tâm tư ác độc

làm cho cô chịu nhiều đả kích.Ai cũng nói mối tình đầu là đẹp nhất,cô

cũng cho như vậy,cô từng nghĩ len lén để một vị trí bảo tồn khoảng thời

gian tốt đẹp giữa cô và hắn,nhưng hôm nay hành động hắn làm đã phá hủy

tất cả mọng đẹp của cô,cô hiện tại hận phải chi không có khoảng thời

gian kia.

“Hắn chẳng qua . . . . . . chưa học được buông tay mà thôi!”

Cô khóc nhưng trong lòng Lục Chu Việt so với cô càng khó chịu hơn nên phải dùng lời đó an ủi cô.

Hắn không nói cho cô biết Trần Thanh Sở có vợ rồi còn tới đây dây dưa với

cô.Nếu thật để cho cô biết cô sẽ khóc thương tâm hơn? Trong lòng hắn nhớ tới chàng trai kia,vào thời điểm cô còn yêu hắn thì hắn lại chạy đi lấy người khác,thậm chí còn không chịu trách nhiệm trở lại dây dưa không

dứt với cô.

Nghĩ như vậy hắn quyết tâm giấu đi bí mật này

xuống,bởi vì hắn không đành lòng nhìn cô chịu thương tổn.Có người vì yêu muốn người đó hạnh phúc,ví như Phương Đông Thần,cũng có người vì yêu

sinh hận,ví như Trần Thanh Sở. Hắn có đôi khi cũng nghĩ,nếu hắn không

chiếm được cô sẽ biến thành Phương Đông Thần,hay Trần Thanh Sở?

Bất quá hắn không có cơ hội này,bởi vì hắn dựa vào kiên trì của mình rốt

cục sau sáu năm có thể ôm cô vào lòng.Cho nên hắn sẽ không trở thành ai

hết,hắn chỉ là chính mình_Lục Chu Việt. Dĩ nhiên Trần Thanh Sở hay

Phương Đông Thần bất kỳ một ai trong bọn họ cũng không thể trở thành hắn hay thay thế được hắn.

Cô vẫn còn đang khóc giọng nói có chút đè nén,hắn đoán là sợ bị Liên Tố nghe được không khỏi càng đau lòng thay cô,

“Ngoan,đừng khóc,nếu không anh đến đón em đến chỗ anh được không?”

Hứa Lưu Liễm biết ý của hắn,hắn muốn cô tựa vào ngực hắn để cho hắn an ủi

cô,trong lòng cảm động đồng thời lại nghĩ tới tin tức kia ảnh hưởng đến

hắn càng khóc dữ hơn,

“Hiện tại,hiện tại tin tức biến thành như vậy,chúng ta làm sao bây giờ?”

“Em cái gì cũng không cần nghĩ,trước sau như một sống cuộc sống của em,sau

đó lẳng lặng chờ làm cô dâu của em,những thứ khác giao cho anh xử lý!”

Hắn bình tĩnh và trầm ổn địa trả lời cô,cô bắt đầu dần dần ngừng khóc,đúng

vậy,cô nên tin tưởng hắn,tin tưởng hắn sẽ xử lý tốt tất cả,tin tưởng hắn sẽ cho cô một hôn lễ hoàn mỹ.

“Đừng nghĩ loạn nữa,ở nhà chờ anh,anh làm xong chuyện sẽ đến thăm em!”

Hắn không yên lòng dặn dò cô một câu,cho đến nghe được cô bình phục thanh âm hắn mới yên lòng cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại Hứa Lưu Liễm làm gì được tâm trạng như hắn nói,bất

quá cô còn chưa kịp đau khổ đã nghe đươc tin Hứa Định Biên bỗng nhiên bị bệnh nhập viện .

Điện thoại là Phương Tuệ gọi cho cô,quá sợ hãi

cô không kịp che dấu cảm xúc lo lắng của mình đã bị Liên Tố phát

giác,đang ấp úng né tránh không biết nên làm sao giấu diếm Liên Tố đã

nhìn cô sau đó yếu ớt nói,

“Có phải bố con đã xảy ra chuyện?”

Cô không nghĩ tới Liên Tố nhìn thấy mình đi ra,muốn dấu diếm cũng không được đành phải nói ra,

“Dạ. . . . .”

Cô vừa nhìn Liên Tố vừa thật cẩn thận nói,

“Dì Phương gọi điện đến bố bỗng nhiên ngã bệnh,hiện tại ở bệnh viện nhưng bác sĩ kiểm tra không ra chỗ nào có vấn đề. . . . . .”

Vẻ mặt Liên Tố không như cô dự đoán kinh hoảng cùng lo lắng,ngược lại có

một tia hoảng hốt,sau đó bà lẩm bẩm tự nói với mình hoặc như nói với Hứa Lưu Liễm.

“Vậy con nhanh đi xem một chút!”

Thân thể Hứa

Định Biên trước giờ vẫn rất tốt,cho nên người khác có lẽ không biết

nguyên nhân ổng tại sao bị bệnh,nhưng bà biết ông bởi vì ngày hôm qua

nghe nói bệnh tình của bà mới như vậy.Bà biết ông nghĩ không thông cũng

biết ông đau lòng khổ sở,nhưng có có gì hữu dụng đâu?

Hứa Lưu

Liễm mặc dù rất là kinh ngạc mẹ từ trước đến giờ cực kỳ để ý chuyện Hứa

Định Biên,tại sao mẹ lần này bỗng nhiên bình tĩnh,nhưng lại không có

thời gian ngẫm nghĩ,liền nắm túi mình vội vã ra ngoài,

“Vậy con đến bệnh viện nhìn một chút,mẹ cũng đừng nghĩ quá nhiều. . . . . .”

Cô an ủi Liên Tố,song đang lúc cô xoay người sắp rời đi Liên Tố bỗng nhiên gọi lại cô,

“T