
ể cho đầu óc bị lửa giận đốt cháy tĩnh táovài phần. Hắn
ngửa đầu nhìn ánh trăng trong trẻo lạnh lùng,vừa hút thuốc vừa thở bình
thường.
Đúng vậy,cô mắng rất đúng,hắn từ trước đến giờ chính là
thích không lộ vui buồn,nhiều năm qua đánh trên thương trường khiến hắn dần dần quen bình tĩnh bày mưu nghĩ kế,chẳng qua hắn không nghĩ tới
những thủ đoạn này dùng trong chuyện tình cảm sẽ khiến cô bị thương sâu
vậy.
Mới vừa hắn nói những lời ác độc kia chỉ là nghĩ một đằng
nói một nẻo,tại sao phải như vậy? Hắn rõ ràng rất yêu cô,tại sao hiện
tại hai người đến trình độ tổn thương lẫn nhau ?Chẳng lẽ bọn họ thật
không thể tiếp tục nữa sao? Chẳng lẽ cố chấp sáu năm qua của hắn phải
ngưng ở đây?
Thời điểm hắn đè nén đau đớn muốn ngửa mặt lên trời
lớn tiếng gào thét,cách đó không xa cửa xe rầm một tiếng bị mở ra,chỉ
thấy cô lung tung bọc áo lên người vọt xuống ven đường,hắn nhớ tới vừa
rồi cô uống say mèm nên vội vàng sải bước vọt tới ngồi xổm xuống vịn
cô,cô có lẽ ói đến không còn sức lực,cũng không tuyệt hắn,cuối cùng khi
ói xong cô vô lực ngã xuống trong lòng hắn.
Dùng áo lông ôm cô
sắc mặt có chút khó coi sau đó giẫm chân ga phải một đường chạy như điên về nhà. Rõ ràng không có lửu lượng,còn cố ý chọc tức hắn chạy tới quầy
rượu uống rượu,hắn có chút hối hận lúc cô ra cửa không có ngăn lại cô,cô về đến nhà liền vọt tới phòng rửa tay phun ra một hồi mới ngã xuống
giường ngủ thật say,hắn ở bên cạnh chăm sóc cô cả đêm,ôm chặc sợ cô biến mất,từ chuyện kia xảy ra đến việc lo hậu sự Liên Tố đến đêm qua,hắn đều chưa từng ôm cô ngủ qua.
Có lẽ mấy ngày qua hắn quá mức mỏi
mệt,hắn ôm cô ngủ thẳng đến hừng sáng,chờ khi hắn…tỉnh lại cô đã sớm
không có bên cạnh,hắn cả kinh thoáng cái liền từ trên giường ngồi dậy
hét một tiếng tên cô,
“Lưu Liễm?”
Không có lên tiếng,tim
của hắn bỗng nhiên hoảng loạn,đứng dậy chộp đại một bộ quần áo định
xuống lầu tìm cô,đột nhiên phát hiện trên tủ đầu giường một phần văn
kiện chỉnh tờ,hắn cố nén dự cảm xấu trong lòng đi tới, “Hiệp nghị Ly hôn ” mấy chữ to trong nháy mắt ẦM làm đầu óc hắn trống rỗng.
Vẫn cố chấp cho cô ly hôn chẳng qua trong lúc giận giữ mà thôi chứ không làm
thật,vẫn cho rằng chỉ cần hắn không mời luật sư viết hiệp nghị ly hôn cô sẽ không ly hôn,nhưng,nhưng,nhưng giờ khắc này,hắn đột nhiên cảm giác
đau đến không thở nổi,cả phòng chỉ có thể nghe được thanh âm hắn từng
chút từng chút bóp nát phần hiệp nghị ở lòng bàn tay.
Trên tủ đầu giường còn có một tờ giấy khác,rõ ràng một mảnh giấy thật mỏng hắn lại
tựa hồ không có sức lực cầm lấy nó,nặng nề ngồi xuống đầu giường giơ tay lấy mảnh giấy đó tới xem,là chữ của cô lạnh lùng vô tình như con người
cô.
“Đơn ly hôn em đã ký,em ra ngoài đi một khoảng thời gian,hi
vọng sau khi trở về chuyện giữa chúng ta có thể kết thúc,cũng có thể sẽ
không trở về nữa,anh ký xong gửi lại cho cha em là được,cám ơn!”
Từng câu từng chữ như thanh đao đâm vào tim hắn,hắn sau khi xem xong rống
lớn một tiếng sau đó xé nát bấy tờ giấy kia,sau khi xé xong tựa hồ còn
chưa hết giận cầm tờ đơn ly hôn xé thành từng mảnh nhỏ,sau đó cầm điện
thoại di động gọi cho cô.
Điện thoại vang lên thật lâu mới được
đón,mà đợi chờ trong khoảng thời gian này đã sớm dùng hết sự nhẫn nại
của hắn,cho nên điện thoại được nhận hắn liền hét lên một tiếng.
“Hứa Lưu Liễm,anh không buông tay em đừng mong rời đi!”
Trong điện thoại hồi lâu không có tiếng vang,trong lòng hắn lộp bộp một chút rồi nghe thanh âm Trần Thanh Sở mang theo nụ cười từ bên kia truyền
tới,
“Lục lão sư,thầy cần gì khổ vậy? Bọn tôi nhanh chóng muốn trốn khỏi thầy,thầy cần gì đau khổ ép sát thế?” Lục Chu Việt chỉ cảm
thấy đầu trong nháy mắt bị tức giận làm căng lên,hắn hung hăng siết chặt ngón tay nắm điện thoại di động từ trong hàm răng thốt ra ba chữ.
“Cô ấy đâu?”
“Cô ấy không muốn nghe điện thoại thầy cho nên tôi nhận thay !”
Trần Thanh Sở giọng nói vô cùng lớn lối,hắn rốt cục không thể nhịn được nữa
lấy điện thoại ném mạnh vào tường,sau đó bước nhanh ra khỏi phòng
ngủ,Tần tỷ vốn chờ ở cửa hỏi hắn muốn ăn gì nhưng nhìn thấy dáng vẻ nổi
giận của hắn liền lui xuống.
Phi trường.
Trần Thanh Sở
nghe được bên kia điện thoại truyền đến rầm khóe miệng không khỏi đắc ý
giương cao,giương mắt nhìn một chút sang phòng rửa tay, hắn hoạt động
ngón tay đem số điện thoại Lục Chu Việt gọi đến bình tĩnh xóa đi.
Thật ra không có chuyện cô muốn nghe điện thoại hay không muốn nghe,thật ra
hắn hôm nay phải đi công tác nước ngoài vừa lúc gặp một mình cô ở phi
trường, hắn vui mừng vạn phần đi đến chào hỏ cô nhưng cô trước sau như
một không vui.
Vừa rồi nói không tới mấy sắc mặt cô có chút khó
coi ôm bụng,bảo là muốn vào phòng rửa tay nói hắn xem dùm hành lý,bởi vì quá mức khó chịu cô ngay cả túi cũng ném cho hắn,mới đi không đầy một
lát điện thoại di động cô đã vang lên.
Nghe tiếng chuông trong
túi không ngừng vang, trực giác nói cho hắn biết cú điện này do Lục Chu
Việt gọi tới ,cho nên hắn có chút ko lễ phép lấy ra điện thoại di
động,nhìn vào quả nhiên do Lục Chu Việt gọi đế