
ào trong hộp giữ ấm vội vã chạy đến
bệnh cơm,vì cô làm cho nhiều người vô tội mắc họa,nghĩ thôi đã cảm thấy
rất đau lòng.
Kết quả đi đến nửa đường lại nhận được điện thoại
hắn gọi tới,cô cầm lấy điện thoại di động nhìn điện thoại làm cho người
ta quen thuộc nhưng hoảng sợ,thật lâu cũng không có dũng khí đón ,bởi vì kế tiếp cô không biết hắn sẽ nói gì tổn thương mình.
Cho nên
thời gian cô thất thần tiếng chuông vang lên đột nhiên dừng lại,cô do dự không biết có nên gọi lại cho hắn không,bất quá không đợi cô quyết
định,điện thoại kia lại gọi đến,lần này cô biết mình không có lựa chọn
khác đành phải nhận.
“Lập tức đến quầy bar Bạc Hà !”
Quần
bar Bạc Hà,là quán bar đêm nổi danh ở Ôn Thành,nơi đó Hạ Vi Lương thích
nhất,có nhiều lần nửa đêm cô bị Hạ Vi Lương gọi điện đánh thức đến đó
uống say mèm rồi trở lại,cho nên cô cũng không xa lạ, chẳng qua là. . . . . .
Cô nhìn hộp giữ ấm trong tay,có chút khó xử nói.
“Em hiện tại có việc,một lát nữa qua được không?”
Hắn nói bảo cô lập tức đi,nhưng cô không thể xách hộp giữ ấm đến nơi đó,hơn cũng không thể bảo tiểu Điềm ra ngoài mua cơm,lời cô còn chưa nói đã
nghe hắn rống to.
“Lời tôi nói không lập lại lần thứ hai!”
Sau khi cúp điện thoại cô cắn cắn môi,vẫn đi đến bệnh viện trước,đem hộp
giữ ấm đưa cho tiểu Điềm rồi hỏi thăm chút tình trạng bác Phương có hay
chuyển biến tốt đẹp không sau đó vội vã rời đi.Đợi cô đến Bạc Hà đẩy ra
cửa phòng của hắn, Trác Thính Phong cùng mấy người bên trong sửng sốt.
Diêm Hạo Nam bởi vì chuyện giáo huấn Trần Thanh Sở cũng tới Ôn Thành,bốn
người trong có ba tới chỗ này,Đường Dục Hàn dĩ nhiên cũng theo chân bọn
họ đến đây,dù sao giữa bọn họ cũng rất ít có cơ hội gặp cô.
Trác
Thính Phong cùng Đường Dục Hàn nhìn cô thở hổn hển đứng ở cửa,vừa nhìn
hắn gương mặt lạnh lẽo ngồi ở chỗ đó,nhất thời hiểu đã xảy ra chuyện
gì,sau đó đồng thời có vẻ mặt “Ngươi hết thuốc chữa” nhìn thoáng qua Lục Chu Việt sau liền quay đầu đi,Diêm Hạo Nam oán hận nghiến răng nghiến
lợi nhìn về phía Lục Chu Việt rống.
“Lục lão đại,anh ——”
Người nào không biết cô từng tổn thương hắn sâu cỡ nào,hắn thế nhưng quay lại với cô ta!
Lục Chu Việt không nhìn phản ứng ba người bọn hắn,mặt không chút thay đổi ngồi ở chỗ đó nói.
“Tôi nói lập tức,người nào cho cô nữa giờ sau mới đến? Từ nhà cô tới đây phải tốn nữa tiếng sao?”
“Em đưa cơm đến bệnh viện . . . . .”
Hứa Lưu Liễm thật thà nói,hi vọng hắn có thể rộng lượng biết cô khó xử,ai ngờ hắn chẳng qua nhếch môi cười lạnh.
“Hừ,cô thật đúng làm đủ bổn phận!”
Sắc mặt cô có chút khó coi,cắn môi đứng ở nơi đó không nói thêm gì nữa,cô
đã nhìn ra hiện tại cô nói gì cũng sai,làm cái gì cũng sai,cho nên không bằng trầm mặc.
“Tới đây!”
Lục Chu Việt nhìn thoáng qua cô buông thỏng mắt đứng nơi đó trong lòng càng tức hơn.Bởi vì nhìn cô
không nói thật ra trong lòng đầu ý kiến,nếu đổi lại trước kia cô đã sớm
nhanh mồm nhanh miệng phản kích ,hiện tại bất quá cô đang có chuyện cầu
hắn cho nên mới nén giận .
Hứa Lưu Liễm cất
bước đi tới phía hắn,hắn vén chân ngồi tựa tại trên ghế,vẻ mặt u ám nhìn chằm chằm cô,trong phòng ánh đèn mờ ảo xoay tròn trên đỉnh đầu cô cảm
giác bước chân mình thiếu tự tin.
Kể từ khi ly hôn hắn thay
đổi,lúc trước dáng vẻ hắn âm trầm nhưng cho cô cảm giác hắn sẽ không tổn thương cô,nhưng hôm nay cô sợ hắn,cô cảm thấy hắn rất xa lạ,từ trong
mắt hắn nhìn không thấy bất kỳ một tia tình cảm.
Mấy oanh oanh
yến yến ngồi bên cạnh hắn tràn đầy địch ý nhìn chằm chằm cô,các cô dĩ
nhiên biết cô gái này từng là vợ trước của hắn,cuộc hôn nhân ngắn ngủi
chấn động cả Ôn Thành,nhưng các cô không hiểu hắn ban đầu tại sao coi
trọng cô gái gầy gò không có mấy lượng thịt.Các cô lại càng không hiểu
sau khi ly hôn lại có bản lãnh làm hắn nổi giận.
Hứa Lưu Liễm đi
tới bên cạnh hắn ,oanh oanh yến yến hai bên cũng không tránh chỗ cho cô
vào,hắn thì không nói chuyện,cô không thể làm gì khác hơn lúng túng đứng ở nơi đó,mới vừa giương mắt chạm phải mắt hắn hắn chỉ thấy hắn chợt
đứng lên đưa tay kéo cô qua,một giây cô thoáng cái ngã ngồi trên đùi
hắn.
Mấy người chung quanh thét chói tai lên,hắn thì ôm người còn hoảng sợ vào trong ngực cúi đầu hôn,cô theo bản năng níu chặt vạt áo
hắn, nửa kinh ngạc nửa mờ mịt để mặc hắn hôn. Trong phòng nháy mắt yên
lặng như tờ,trừ trên màn hình lớn như cũ nổi lên ca khúc man mác buồn.
Mấy người bên cạnh còn có bọn người Trác Thính Phong kinh ngạc với động tác hắn,bởi vì hắn từ trước đến giờ không phải loại người thích đem tình
cảm biểu lộ ra bên ngoài,Lục Chu Việt cũng không quản xem bọn họ ra
sao,bàn tay lớn nâng đầu cô lên một bàn tay còn lại thì giữ chặt vòng eo cô dùng sức kéo vào trong ngực ,hận không được hòa cô vào cơ thể mình.
Bởi vì chung quanh có nhiều người đang nhìn,cô rất thẹn thùng,theo bản năng muốn tránh né,mỗi lần cô mới rút lui về sau một chút hắn đã cúi người
lên trước một chút,chút ít mùi rượu thủy chung không có rời khỏi môi
cô,cho đến cô ngưỡng thắt lưng rất khó chịu mới ngưng trốn tránh động
tác.
Hắn hôn rất mạnh,hút môi cô đa