
hông có nhìn người kia một cái.”Ngươi cần gì bây giờ
đi ra ngoài, chờ ta một hơi xử lý sạch sẽ không phải là dứt khoát hơn
sao ?”Hắn hếch lên môi, vẫy tay, một con hồng mã gót sắt nhanh chóng
chạy vội tới trước mặt hắn.
Thương Nguyệt vẫn là mỉm cười.”Ngươi
coi như là giết những thứ đồ đần này, ta nghĩ Vương nguy tu cũng sẽ
không so đo gì. Ta ra mặt chỉ hy vọng ngươi không làm dơ miệng giếng này thôi . Phải biết rằng, máu người là rất khó sạch.”Nàng nhẹ cười nói.
Trong lời nói rõ ràng là vũ nhục làm
cho đối phương nụ cười hơi cứng đờ, đến người hầu đi theo mà trong mắt
cũng phóng ra sự tức giận ,rồi lại giận mà không dám nói gì.
Hàn Chấn Dạ hắc hắc phát ra một tiếng cười lạnh, ôm ấp lấy Băng Nhi nhảy lên trên lừn hồng mã .
Băng Nhi chỉ cảm thấy hoa mắt, thân thể đã bị hắn ôm lên lưng ngựa. Con hồng mã này nhìn rất là cao lớn, nàng
trong lòng dâng lên khiếp đảm.”Hàn Chấn Dạ, ngươi thả ta!”Nàng giãy dụa, không rõ hắn ở trước mặt mọi người ôm nàng lên ngựa là vì cái gì.
“Nữ nô, thật muốn ta trước mặt mọi
người trừng phạt ngươi sao?”Hắn nhích tới gần mặt của nàng, ép hỏi nàng, khóe miệng hiện lên vẻ cười tà tàn nhẫn.Trong lồng ngực trong có một
thứ tâm tình căng thẳng không cách nào phát tiết, hắn không biết là bởi
vì không cách nào được tận hứng giết người mà sinh ra tức giận, hay là
do Băng Nhi phản kháng lần nữa.
Băng Nhi thân thể cứng ngắc, từ đôi mắt đen bắn ra hàn ý kia nhìn ra nụ cười tàn khốc của hắn. Nàng không tự
chủ được mà run rẩy, hoài nghi nếu là vào lúc này dám can đảm phản
kháng, hắn thật sự sẽ thương tổn nàng.Nàng không có quyền lựa chọn sao ?Hắn
là chủ, nàng là nô, Hàn Chấn Dạ vô luận sẽ đối nàng làm những thứ gì,
nàng chỉ có thể phục tùng.
Thấy Băng Nhi trong mắt hiện lên tia ẫn nhẫn, hắn lại không có mảy may khoái cảm chinh phục cùng vui sướng, cảm xúc căng thẳng trong lòng lại càng thêm mãnh liệt . Hắn tròng mắt đen
buồn bã, cái nữ nô này lại có thể ảnh hưởng đến tâm tình của mình, mà
điểm này ngoài ý muốn chọc giận tới hắn.
Hàn Chấn Dạ một tay nắm lấy dây cương,
lấy roi thúc vào hông con Hồng Mã đến bên kiệu Thương Nguyệt , không có
nhìn đối phương một cái, hoàn toàn đem người đó không coi vào đâu.
“Không để cho ta giết sạch bọn họ vậy
ngươi tự mình giải quyết đi .”Hắn đơn giản nói, không có một chút khiêm
tốn ngược lại có chút vương giả ngạo nghễ , quyền uy từ nhỏ đã làm cho
người ta thần phục.
Khai báo xong, hắn ôm ấp lấy Băng Nhi,
lấy roi quất tuấn mã, trong nháy mắt đã vọt ra khỏi thành Lâu Lan, hướng ngoài thành dong ruỗi mà đi, rất nhanh mất đi bóng dáng.
“Uy! Họ Hàn kia, trở lại cho ta a,
ngươi không thể đem ta ở…” Hoàng Phủ Giác trên kiệu chống đỡ đứng người
dậy, vội vã muốn kêu la.
Vài đêm này hành hạ hắn đã chịu đủ rồi, hắn cũng không thể mãi “Vị quốc vong thân nữa ” Từ lúc chào đời tới
nay, hắn lần đầu phát hiện mỹ nhân cũng là rất nguy hiểm. Hắn nhớ nhà
cực độ, hoài niệm các cô nương dịu dàng ở Trung Nguyên, cơ hồ nghĩ tại
ban đêm hướng về phía trăng sáng mà chảy nước mắt.
Thương Nguyệt lại lần nữa áp trở về bên trong kiệu ,cười cười dán lên lồng ngực rộng rãi của hắn.
” Giác đệ đệ , Dạ nhi bây giờ Vô Tâm
không thèm nghe bất luận kẻ nào nói nữa đâu! Nhìn cái thần sắc kia,
không chừng có chuyện bận rộn muốn đi rồi .”Nàng cười đến ngọt, đôi mắt
tà mị kia lòe lòe sáng lên.”Đừng lo lắng a! Tỷ tỷ có thể chiếu cố ngươi, mặc kệ Dạ nhi bận rộn đến tột cùng là vì cái gì.”Nàng vung tay lên nút
buộc trên kiệu , màn che một tầng một tầng bay xuống, che đậy đi tầm mắt của mọi người.
Nữ nô phát ra một tiếng kêu to, ý bảo cỗ kiệu trở về cung điện.
Bên trong kiệu, mơ hồ truyền đến tiếng
cười duyên của Thương Nguyệt, cùng với tiếng bi ai của nam tử trẻ tuổi.
Mọi người vẫn là cúi đầu, chẳng qua là toàn bộ đem ánh mắt trừng lên
thật lớn, kinh ngạc Thương Nguyệt lại có thu nạp nam sủng.
Mà Nguy Tu Vương cùng đám thuộc hạ bị dẫn đi về phía phòng khách quý của Vương gia nghỉ ngơi.
Người đó ngồi ở trên lưng Lạc Đà màu
trắng khóe miệng hiện lên vẻ cười châm chọc, đối với thái độ hành kính
hoang đường của Thương Nguyệt rất là xem thường. Ban ngày bên trong lại
cùng nam sủng tuấn mỹ …hoang đường . Không thèm để con dân trong thành
đâng quan sát chú ý Thương Nguyệt không có nửa điểm thân là vương giả tự giác.
Một nữ nhân lãnh đạo quốc gia, có thể
có bao nhiêu uy hiếp? Thương Nguyệt mặc dù là người mang dòng máu con
vua, nhưng cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân ngu xuẩn, quan trọng là … nam
nhân bên cạnh Thương Nguyệt. Người nam nhân nằm ở mềm kiệu kia tự nhiên
không phải là trọng điểm, hắn đốt nhiên hiểu nếu muốn để cho thế lực
cường đại của Lâu Lan tan rả, đầu tiên nhất định phải đem người được
Thương Nguyệt tín nhiệm nhất giết đi , nam nhân thống lĩnh tất cả binh
lực Lâu Lan.
Đột nhiên tầm mắt hắn hướng đến phương xa, nhìn vào hướng con hồng mã đã biến mất kia, màu lam trong tròng mắt hiện lên sát ý.
☆☆☆
Ngoài thành Lâu Lan, có một rừng hồ đào trùng điệp đến mấy dặm , mùa mưa năm nay mới vừa kết thúc hồ đào trong
rừng là một mảnh xanh ngắt