The Soda Pop
Lau Súng Cướp Cò

Lau Súng Cướp Cò

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324065

Bình chọn: 8.5.00/10/406 lượt.

như ở chứng minh thị lực của mình không có kém như vậy. Cố Lạc đột nhiên cười, "Chớ làm

bộ có thể nghe ta nói cái gì."

Bỗng dưng, Cố Lạc ngưng cười.

Rắn là một loại cận thị đến gần như người mù, sinh vật ngay cả lỗ tai cũng

không có, cuộc sống ở cái thế giới này chỉ dựa vào khứu giác cùng cảm

ứng đặc biệt của chúng. Cô nằm xuống yên lặng nhìn chằm chằm động vật

máu lạnh nho nhỏ này, hỏi nó: "Có phải hay không bởi vì ngươi không nhìn thấy, không nghe được, hắn mới đem ngươi ở lại bên cạnh hắn?"

Chỉ có như vậy, mới sẽ không tiết lộ chút tâm tình không thể nói với bất luận kẻ nào.

Cô không khỏi suy nghĩ, Thi Dạ Triêu mấy ngày nay thái độ đối với cô ý tứ

không rõ ràng, chung quy không phải là bởi vì loại tình cảm nào đó. Tim

của anh ta có lẽ cùng giống những động vật máu lạnh này, không có năng

lực tự mình điều chỉnh nhiệt độ, anh ta không phải là không cần ấm áp,

chỉ có như con rắn thông qua hành động nào đó mới có thể có được nhiệt

độ đến từ bên ngoài, mới có thể cảm nhận được tim của mình còn đập.

Cố Lạc nằm ở trên sàn nhà, con rắn hoa văn nhỏ cũng chầm chậm cuộn tròn

trở lại, đầu nhỏ vừa vặn dừng ở phương hướng của cô, tựa như đang cùng

cô đắm đuối đưa tình nhìn thẳng vào mắt.

Trong lòng của cô chợt ê ẩm chát chát đau, lần đầu tiên sinh ra có người sẽ nhìn ngươi nhưng là

lại sẽ không thật sự thấy rõ ngươi, tựa hồ đang nghe ngươi nhưng là lại

không thật sự nghe ngươi—— cảm giác an toàn đi kèm cảm giác cô độc.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, loại sinh vật khiến tuyệt đại đa số người lo sợ hãi hùng này, hoàn toàn là duy nhất làm bạn Thi Dạ Triêu có thể làm cho anh ta buông lỏng. . . . . . Bạn.

. . . . . .

Sáng sớm hôm sau, Thi Dạ Triêu quả nhiên theo như lời72 trở lại.

Hắn trở về phòng cởi xuống áo khoác, một cái nhìn thấy trên giường mình ngủ chính là người phụ nữ kia, động tác không khỏi dừng lại, đem áo khoác

khẽ đặt ở một bên trên ghế sa lon đứng ở bên giường nhìn chăm chú cô hồi lâu.

Có lẽ là tầm mắt của anh rất có cảm giác tồn tại, Cố Lạc ngủ không nổi nữa, chỉ đành phải chậm rãi mở mắt ra.

Rất khó nhìn được bộ dáng có chút lười biếng của cô ở trạng thái mới vừa

tỉnh lại, Thi Dạ Triêu khóe miệng nhếch lên, lại quỷ thần xui khiến khom người chống ở hai bên cô, cúi đầu hôn cô. Không ngờ cô hoàn toàn không

có lập tức cự tuyệt, Thi Dạ Triêu suy nghĩ một chút, lần nữa cúi đầu hôn cô, so với lần trước rõ ràng hôn sâu hơn chút.

Cố Lạc rốt cuộc

có kháng cự giãy giụa, đang bưng mặt của anh đem đầu anh kéo ra. Thi Dạ

Triêu con ngươi màu hổ phách ở trong ánh sáng sáng sớm có vẻ mê người

khác thường, "Cố Lạc, anh thích loại phương thức mời gọi này của em."



Lúc đàn ông trở về nhà để cho hắn phát hiện một người phụ nữ đã nằm ở trên giường của hắn, đây là một lời mời tốt nhất.

Thi Dạ Triêu trước từng nói qua, Cố Lạc mỗi lần xuất hiện ở trước mặt anh

cũng sẽ làm cho anh có loại hi vọng mãnh liệt muốn cùng cô làm tình.

Nhưng đoạn thời gian này anh vẫn luôn không động cô, còn lần này mức độ

kháng cự của Cố Lạc đối với anh hôn hình như có một chút cải biến, mặc

dù không có đáp lại, nhưng ít ra không có cắn anh, không có giống quá

khứ liều mạng đẩy anh ra.

Cố Lạc da tay lộ ở bên ngoài cảm giác

cực tốt, khiến Thi Dạ Triêu tay lặp lại lưu luyến. Một bên anh hôn cô,

vừa dành ra một cái tay kéo cà vạt trên cổ, sau đó bắt đầu cởi áo sơ mi

của mình. Vốn là tính dịu dàng hôn bởi vì cô phản kháng dần dần thăng

cấp, tính xâm lược càng ngày càng mạnh, Cố Lạc phản kháng cũng càng lúc

càng kích liệt. Thi Dạ Triêu không hề chỉ chấp nhất ở môi cô nữa, ở lúc

cô nghiêng đầu nhẹ cắn xuống tai của cô.

"Tránh cái gì? Trên người em đều là mùi vị của anh, còn có cần thiết tránh anh sao?"

Cô dùng qua phòng tắm của anh, ngủ qua giường của anh, trên người tự nhiên lây dính mùi vị của anh. Thi Dạ Triêu kéo chăn, đôi tay cố định ở bên

cạnh đầu cô, nửa người đè ở phía trên cô, môi lại càng phát ra đi xuống. Cố Lạc bởi vì câu nói kia của anh hơi cau lại đầu mi, giơ đầu gối chống ở bên hông anh một chút. Như vậy rõ ràng là công kích khúc nhạc dạo,

không thể không khiến Thi Dạ Triêu dừng lại, nhưng dừng lại chỉ là hôn,

bàn tay to của anh xoa nhẹ đầu gối của cô, theo đường vòng cung đẹp đẽ

của chân nhỏ trượt đến cổ chân.

Chỉ thấy anh kéo cổ chân của cô

để cho chân cô móc tại cái hông của anh thành một tư thế cực độ ái

muội."Như vậy mới đúng, anh dễ dàng dùng sức."

Vô sỉ lưu manh.

Cố Lạc tránh ra chỗ đau của anh, mượn cơ hội hai chân dùng sức đem Thi Dạ

Triêu đạp ngã trên nệm giường, cô chống lên thân thể kéo lại cổ áo ngủ

bị anh kéo ra hơn phân nửa."Anh tối hôm qua đi đâu?"

Thi Dạ Triêu nhân thể nằm ở đó, gối lên một cánh tay của mình, phía dưới đè ép một

chân cô, giơ tay lên lau đi mùi vị lưu lại trên cánh môi mình, ánh mắt

vẫn chưa thỏa mãn."Em muốn anh nói thật hay là nói láo?"

"Nói

tiếng người là tốt rồi." Cố Lạc rút không ra chân, đẩy anh một cái. Thi

Dạ Triêu không khách khí lần nữa sờ lên chân nhỏ trơn bóng của cô, cố ý

đến gần vị trí nguồn gốc cái chân thì đình chỉ không tiến lên