
ao?"
Không ngờ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Lạc lại xuất hiện hai mạt đỏ ửng, "Nếu
như. . . . . . Tôi nói tôi không biết làm chuyện như vậy, anh có hay
không bỏ qua cho tôi?"
. . . . . .
. . . . . .
Cô
không giống như là đang nói đùa, Thi Dạ Triêu cảm thấy lúc này một chút
cũng dám tin tưởng lỗ tai mình, nhưng thân thể cô đã cho đáp án trực
tiếp nhất. Tiểu Triêu Triêu tựa hồ đang ở trong lòng bàn tay của cô lại
dài một chút, Thi Dạ Triêu dắt tay của cô động qua lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: “Chẳng lẽ Er¬ic mỗi lần đều cầm súng liền ra trận? Nó coi như
là đối với em đặc biệt hay là căn bản không thích em phục vụ nó?"
Vấn đề này hỏi ra, Cố Lạc trừng mắt liếc anh một cái, mà Thi Dạ Triêu trong lòng là vô cùng khó chịu. Cảm giác kia đặc biệt kỳ quái, không biết là
vui mừng hay là mất hứng, khó có thể phân biệt, định để mặc cho mình đi
theo bản năng đi, để cho cô hơi tăng nhanh tốc độ chuyển động một chút.
"Cầm i ở."
Anh cúi đầu dùng cánh môi ma sát da của cô, bàn tay từ eo thon của cô trượt đi lên, dò vào trên người cô còn mặc áo ngủ méo mó có còn hơn không,
ngón tay trước tiên ở bầu ngực cô quét qua mấy lần, sau đó mới từng tấc
bò lên, chậm rãi khép lại ngón tay, đem nụ hoa cô giữ trong tay.
Ngực Cố Lạc là anh hài lòng, không biết có phải hay không có liên quan tới
việc thường vận động, phát dục tốt vô cùng, cứng rắn lại tràn đầy tính
đàn hồi, phụ nữ trẻ tuổi thân thể vĩnh viễn đều là có thể… một kích dấy
lên dục hỏa của đàn ông .
Thi Dạ Triêu dời môi xuống dưới, nhẹ
cắn xương quai xanh của cô nơi làn da thật mỏng manh, tốc độ của Cố Lạc
đã không thể mãn thân dưới anh.
"Nhanh một chút."
Một cái
tay của Cố Lạc còn bị anh siết kéo cao, thân thể bị anh đè ép, không có
biện pháp chống cự anh đụng chạm. Anh rõ ràng không có cởi sạch cô, áo
ngủ thậm chí còn che ở trước ngực cô, nhưng bởi vì anh vê bóp làm cho cô khó thở.
Thi Dạ Triêu đẩy chân cô gác ở bên hông mình ra một chút, thân thể Cố Lạc kéo căng, động tác trên tay ngừng lại.
"Em không muốn động, là muốn để cho anh tới động sao? Thẳng thắn mà nói anh thích lựa chọn thứ hai hơn." Thi Dạ Triêu không ngẩng đầu, mút viên
tròn mềm mại trước ngực cô, dùng sức cắn ra một dấu. Cái loại cảm giác
ngứa đó khiến Cố Lạc vặn vẹo mấy cái, ngay tiếp theo nắm tiểu Triêu
Triêu của anh cũng động mấy cái. Cái khẽ động này không cần gấp gáp, Cố
Lạc quên tính nguy hiểm của cái tư thế này, trực tiếp dẫn đến đầu tiểu
Triêu Triêu cùng cánh hoa giữa hai chân cô cách vải vóc tiếp xúc thân
mật.
Thi Dạ Triêu huyệt thái dương giật giật, cởi áo ngủ của cô
trực tiếp ngậm ở hạt ô mai kia, tăng thêm chút sức lực đối với cô, lưỡi
nhọn linh hoạt khiêu động ô mai. Cố Lạc phản xạ ưỡn thẳng lưng nhẹ nhàng hô một tiếng, "Thi Dạ Triêu. . . . . ."
Cô nhất định không biết
thời điểm này gọi tên anh đối với Thi Dạ Triêu mà nói là bao nhiêu kích
thích, Thi Dạ Triêu thẳng đến ô mai lớn lên, lập tức buông ra nơi đó,
đổi thành hôn rất sâu ở miệng nhỏ khẽ nhếch của cô, bàn tay cũng không
có nhàn rỗi, hạ xuống nới tiểu Triêu Triêu mới vừa hôn qua, khiêu mở vải vóc ngón tay trực tiếp áp lên nhụy tâm, ngón cái nhào nặn viên đậu nhỏ, ngón trỏ lại chui vào cửa ra vào.
Cố Lạc chấn động, nghe Thi Dạ Triêu chống đỡ môi của cô giọng nói nhỏ giọng nhắc nhở: "Cầm chặt anh, động nhanh một chút."
Dứt lời tiếp tục sâu hôn, đốt ngón tay liên tiếp dò vào, rời đi, sau đó lại tăng thêm một ngón, chen đi vào, từ mở rộng thử dò xét tiến vào đến xâm nhập hoàn toàn rồi lại từ chầm chậm đến nhanh chóng khuấy đảo. Cố Lạc
trong đầu ong ong nghĩ, cảm thấy cả người lỗ chân lông cũng giãn ra,
hoàn toàn không biết muốn làm cái gì, nên làm cái gì, chỉ có thể đi theo tốc độ cùng tiết tấu của anh lấy được khoái hoạt từ anh. . . . . .
Nhưng cái loại cảm giác đó không thể hình dung từ ngón tay anh chiếm cái nơi kia khuếch tán đến bụng nhỏ, sau đó là toàn bộ thân thể, tích góp
từng tí một, đang nổi lên lên men, đạt tới độ cao nhất định thì giống
như pháo hoa chợt bay lên không phóng ra một màn hoa mỹ nhất. . . . . .
Thi Dạ Triêu rõ ràng cảm nhận được cô bắt đầu co rút, nơi đó thấm ướt lầy
lội hơn kích thích anh, anh trầm eo, khiến tiểu Triêu Triêu lần nữa hôn
lên tiểu hoa nhụy, cái loại cảm giác nong nóng lại ẩm ướt lầy lội cùng
mềm mại dinh dính làm cho anh cũng sắp điên rồi. Cơ hồ sẽ phá vỡ mà vào
trong nháy mắt, nơi đó truyền tới cảm giác bị áp bách khiến Cố Lạc ý
thức được cái gì, tay nắm chặt anh, ngăn cản anh tiến vào.
"Lạc,
cho anh vào đi. . . . . ." Thi Dạ Triêu ngậm môi của cô khàn giọng dụ
dỗ, không tự chủ di động eo chà sát tiểu nhụy của cô.
"Không. . . . . ." Cái tay khác của Cố Lạc trong lúc vô tình đụng phải băng gạc ở
trên eo của anh, lý trí bị buộc rút trở về, nhưng căn bản không phát
hiện anh đã sớm buông ra tay của cô."Chờ vết thương anh tốt hơn. . . . . ."
Cô thở gấp đem anh lật đè ở trên giường lên, Thi Dạ Triêu ôm
hông của cô giữ chặt đầu của cô để cho cô nửa nằm ở trên người mình. Hai người vẫn như cũ hôn đến khó chia lìa, Cố Lạc chủ động cố gắng ra sức