
u trong điện thoại vừa nhanh mà gấp, chưa nói mấy
câu liền cúp.
Thi Dạ Triêu sắc mặt không đổi thu hồi điện thoại
di động, nhưng là thời gian kế tiếp trong đầu bắt đầu thỉnh thoảng đoán
đứa nhỏ này rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cuối cùng anh kết thúc bữa tiệc
quan trọng này sớm hơn, ném xuống một bàn người chạy tới trường học.
Lúc anh đến đó Lục Kya Việt đang ở bên ngoài hoạt động của trường học một
mình ngồi trên ghế buồn bực, cậu cúi đầu, tóc có chút loạn.
Thi
Dạ Triêu còn tưởng rằng cậu lại đánh nhau, hỏi mới biết nguyên nhân: hôm nay là trường học cử hành một dạ vũ, có bạn học nữ trước mặt mọi người
tới tỏ tình với cậu, cậu cự tuyệt, hơn nữa cự tuyệt rất dứt khoát.
"Cho nên?" Thi Dạ Triêu hỏi.
Lục Kya Việt ấp úng, "Cho nên cô ấy khóc."
". . . . . . Cứ như vậy?" Thi Dạ Triêu híp mắt, Lục Kya Việt gật đầu, anh
nhất thời tức giận nói không ra lời, lần đầu tiên cảm giác mình là một
thằng ngốc, cư nhiên bởi vì một chuyện nhỏ như hạt mè lớn như hạt đậu bỏ lại việc buôn bán lớn như vậy.
"Cho nên cháu chỉ vì một bạn học nữ khóc, liền gọi chú tới nơi này?"
Anh thở phào một hơi kềm chế tính khí, Lục Kya Việt khổ sở nói: "Nhưng là,
cháu chưa từng làm con gái khóc, hoàn toàn không biết phải làm sao, Lạc
nói thời điểm cô ấy không có ở đây cháu có chuyện gì có thể cầu xin chú
giúp một tay."
Thi Dạ Triêu lúc ấy liền muốn một cái tát đập chết cậu, "Lục Kya Việt! Ta cần phải nói rõ ràng với cháu, đừng nói với ta
cháu thật sự coi ta là ba cháu, ta chỉ đồng ý ba người chúng ta tạm thời sống với nhau, nhưng không có nghĩa là ta nguyện ý làm ba cháu, ta hi
vọng cháu hiểu điểm này."
Thi Dạ Triêu nói như vậy, vốn tưởng
rằng Lục Kya Việt sẽ rõ ràng tầng quan hệ này, ít nhất sẽ đau lòng,
nhưng cậu chỉ là nháy nháy mắt, gật đầu một cái."Cháu biết rõ nha, cháu
chỉ là muốn nhờ chú dạy làm thế nào đễ dụ dỗ con gái mà thôi."
". . . . . ."
Thi Dạ Triêu nhìn chằm chằm đôi con ngươi màu đen giống với Cố Lạc của Lục
Kya Việt, buồn bực vô cùng, móc thuốc lá ra muốn đốt, bỗng nhiên có
người ra ngoài ngăn lại.
"Tiên sinh, thật xin lỗi, nơi này không
thể hút thuốc lá, hoạt động có phụ huynh học sinh tham dự ở bên trong đã bắt đầu rồi, ngài không vào chơi cùng bọn nhỏ sao?"
Người nói
chuyện là một phụ nữ da trắng, nhìn Lục Kya Việt sau lại nhìn người đàn
ông gốc Hoa một chút, bộ dạng bừng tỉnh hiểu ra."Bạn học Lục, vị tiên
sinh này là ba em?" Người phụ nữ da trắng rất nhiệt tình, "Xin chào, Lục tiên sinh."
Thi Dạ Triêu chân mày khẽ chau, cũng không có bắt tay người phụ nữ này."Tôi không phải."
Người phụ nữ da trắng không hiểu, "Không phải là cái gì?"
Thi Dạ Triêu không thích người xa lạ đứng quá gần, không để lại dấu vết kéo ra chút cự ly, trong lúc vô tình quét qua Lục Kya Việt ánh mắt buồn bã, trong bụng hẳn là chấn động, lúc mở miệng lần nữa đã không phải là lời
nói mới vừa rồi."Tôi không phải họ Lục."
Người phụ nữ da trắng nhíu mày, "Xin lỗi, anh không phải là ba của bạn học Lục?"
Thi Dạ Triêu mím môi, cũng không nhanh chóng trả lời. Bên kia lại có mấy
phụ huynh học sinh ra ngoài nhìn bên này tới đây, Lục Kya Việt biết lấy
thân phận của Thi Dạ Triêu không nên xuất hiện ở nơi này, vội vàng nhân
cơ hội tránh cái đề tài này, để Thi Dạ Triêu thuận lợi thoát thân.
Anh vừa mới chuyển thân đi chưa được mấy bước, chỉ nghe thấy sau lưng thầy
giáo kia cùng mấy vị phụ huynh học sinh đàm luận về anh: "Vị Lục tiên
sinh kia không phải họ Lục bộ dạng nhìn khá quen." Tiếp đó cô giáo lại
hỏi Lục Kya Việt: "Anh ta thật sự không phải là ba em sao?"
Thi
Dạ Triêu bất tri bất giác thả chậm bước chân, dựng lỗ tai lên, nhưng là
thủy chung không nghe thấy Lục Kya Việt trả lời, chỉ nghe được âm thanh
tiếc nuối của giáo viên kia: "A, vậy thật đáng tiếc, em là đứa bé tốt
như vậy."
Đáng tiếc? Đáng tiếc chỗ nào?
Thi Dạ Triêu trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút không được tự nhiên, khó chịu, hơn nữa loại tâm tình này kéo dài mấy ngày.
Chuyện xế chiều hôm nay đối với Lục Kya Việt cũng không có bất kỳ ảnh hưởng
gì, cậu thấy Thi Dạ Triêu vẫn như cũ có lễ phép nên có, giống như cậu
căn bản không có bị anh hung dữ. Chủ nhật, Thi Dạ Triêu làm xong việc
trở lại, Lục Kya Việt nghe được tiếng động ở cửa lật đật chạy đi.
Thi Dạ Triêu ở trong sân đang nghe 72 báo cáo gì đó, thấy Lục Kya Việt ra ngoài nhất thời liền cười."Cháu đang làm cái gì vậy?"
Lục Kya Việt vuốt vuốt trang phục taekwondo trên người nói, "Cháu có hỏi
thăm chị 72, từ buổi chiều đến tối hôm nay chú cũng không có chuyện gì."
72 mồ hôi lạnh chảy ròng, tiểu tử này cứ như vậy bán đứng cô. Thi Dạ Triêu đối với lần này cũng không có phản ứng gì, quan sát Lục Kya Việt một
phen."Ta không nhớ rõ đã đồng ý sẽ dạy cháu cái gì."
"Nhưng chú
cũng không có không đồng ý cháu nha." Lục Kya Việt khuôn mặt nhỏ nhắn
nghiêm túc, "Cháu rất thông minh, sẽ không khiến chú bỏ ra quá nhiều
thời gian cùng tinh lực."
Thi Dạ Triêu rất có hứng thú, cũng biết đứa trẻ này sẽ không dễ dàng buông tha, rốt cuộc đợi đến khi nó đi cầu
mình, vẫn là dáng vẻ đã dự tính trước."Học c