
Lạc sau khi say luôn luôn nhiệt tình, Thi
Dạ Triêu bởi rượu mời cũng ngoan chút, hai người mấy ngày không thấy,
củi khô lửa bốc cháy sạch kích liệt. Cố Lạc bị anh làm đau, mang theo
tiếng khóc nức nở kêu lên, lại cuốn lấy anh chặt hơn.
Thi Dạ
Triêu nghe được rõ ràng, Cố Lạc đang kêu tên của anh, trong lòng đều là
thỏa mãn, không khỏi thêm sâu lực. Cố Lạc ngửa đầu dồn dập thở gấp, lần
nữa co chặt lại, quấn lấy Thi Dạ Triêu sảng khoái rung động từng trận,
dưới thân tê dại, cuối cùng nắm cô thật chặt _ chống đỡ _ bắn ra ngoài. . . . . .
Ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, bên trong cửa sổ mệt
mỏi lưu luyến triền miên. Khuôn mặt của Cố Lạc ngủ say làm cho anh khó
có thể dời tầm mắt, Thi Dạ Triêu nhìn, bàn tay bình thản vuốt ve ở trên
bụng nhỏ bóng loáng của cô, không biết nghĩ tới những thứ gì, cúi đầu
hôn cô đến khó có thể hô hấp mà tỉnh lại.
"Lạc, sinh cho anh đứa bé?"
Cố Lạc buồn ngủ đến lợi hại, căn bản không biết anh đang nói gì, chỉ là
đổi tư thế đưa lưng về phía anh gối lên cánh tay của anh ngủ tiếp. Thi
Dạ Triêu không buông tha cô, bàn tay dò đến phía dưới chăn, trẻ con dựa
gần liền quấy nhiễu cô hô hấp dồn dập một chút, khó nhịn cuộn tròn thân
mình.
Thi Dạ Triêu dán ở tai của cô lại hỏi lần nữa, miệng Cố Lạc trong mơ hồ dạ không rõ. Anh cười nhẹ, xoay mặt của cô qua, cực kỳ cưng chiều hôn một cái, khàn giọng nỉ non: "Cô gái ngoan."
Thi Dạ
Triêu biết ở dưới tình huống cô ý thức không rõ như vậy tự quyết định có chút buồn cười, cô tỉnh lại căn bản cũng sẽ không nhớ được đã đồng ý
anh cái gì, có lẽ hai người còn có thể khôi phục lại quan hệ chiến tranh lạnh như trước, nhưng mà trong lòng vẫn ấm áp bởi vì cô lên tiếng trả
lời.
Ngày đó Cố Lạc đi San Francisco lại gặp phải trời mưa, Thi Dạ Triêu mang Lục Kya Việt cùng đưa cô ra sân bay.
Một đêm chăm sóc kia quả thật không thể thay đổi cái gì, như Thi Dạ Triêu
đoán, ở giữa hai người thủy chung bị tầng màng mỏng chiến tranh lạnh kia ngăn cách, cũng may ngầm hiểu lẫn nhau là không biểu hiện ra ở trước
mặt Lục Kya Việt.
Lúc sắp chia tay, Thi Dạ Triêu ở dưới đôi mắt
nhỏ khẩn cầu của Lục Kya Việt ôm lấy Cố Lạc, nhân tiện tặng kèm một cái
hôn. Cố Lạc cũng không kháng cự, thậm chí đáp lại, Lục Kya Việt rất hài
lòng nhìn thấy trường hợp như vậy, xoay khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng
nhìn hai người hôn nhiệt tình, nhưng tay nhỏ bé vẫn dắt Cố Lạc không
thả. Mặc dù không thể công khai quan hệ của Cố Lạc và Thi Dạ Triêu,
nhưng mà giờ phút này ở trong mắt người khác nhất định cho rằng bọn họ
là người một nhà, Lục Kya Việt lặng lẽ di chuyển về phía bên người Thi
Dạ Triêu, kéo thấp vành nón, che giấu chút kiêu ngạo nào đó tự nhiên
sinh ra.
Mỗi lần tách ra với Cố Lạc, Lục Kya Việt đều không vui
vẻ, lần này lại hình như từ trên mặt cậu thấy hưng phấn giống như không
kịp chờ đợi. Cố Lạc ngồi xổm xuống sửa sang lại áo của cậu, siết chặt
khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai."Mẹ không có ở đây, con phải ngoan,
không cho phép gây ra phiền toái cho chú ấy."
"Ừ." Lục Kya Việt
gật đầu một cái, Cố Lạc liếc nhìn Thi Dạ Triêu, lại đổi lời nói: "Không, có thể gây ra phiền toái, có Evan ở đây, con chọc bao nhiêu phiền toái
đều không cần sợ, có chú ấy chống đỡ cho con."
"Ách. . . . . ." Lục Kya Việt len lén nhìn người đàn ông bên cạnh, nhỏ giọng nói với Cố Lạc: "Như vậy không tốt đâu?"
"Có cái gì không tốt? Con phải gọi chú ấy là cha đấy, gọi không sao?"
Cố Lạc đúng tình hợp lý nói, Thi Dạ Triêu bật cười, bàn tay vỗ vỗ đầu Lục
Kya Việt: "Xem ra vì để cho cháu tạm thời gây ra phiền toái cho ta cũng
phải dạy dỗ cháu công phu."
Lục Kya Việt còn chưa kịp vui mừng,
Cố Lạc cũng đã nhăn lại mày."Chúng ta nói qua cái vấn đề này, em phản
đối, học công phu quá cực khổ, em không muốn để nó chịu khổ."
Thi Dạ Triêu xem thường, cúi đầu nói với Lục Kya Việt: "Hiện tại chịu khổ
là vì tương lai có thể trở nên đủ cường đại, không bị người khi dễ."
Cố Lạc lắc đầu: "Em chính là muốn cho nó làm một đứa bé bình thường, biết
đánh người, cũng sẽ bị đánh, không cần nó mạnh mẽ đến mức nào, chỉ cần
nó trải qua cuộc sống bình thường."
Đôi mắt Thi Dạ Triêu ở sau mắt kính màu đen cong lên: "Em bây giờ còn cho là nó có thể làm một đứa trẻ bình thường?"
"Tại sao không thể, nhiều năm trước như vậy về sau đều như vậy, giống nhau không phải tốt sao?"
—— kêu đứa bé gọi anh là ba, em còn muốn để cho nó làm đứa trẻ bình thường thế nào?
Thi Dạ Triêu mấp máy môi, cũng không nói rõ, mặc dù anh không muốn làm ba
tiện nghi, lại thẳng không chịu để cho Lục Kya Việt gọi anh, nhưng quan
hệ này rốt cuộc là đã tồn tại, anh coi như cái hỗn tiểu tử này là "Mua
một tặng một" miễn phí có được cũng tốt. Thi Dạ Triêu hỏi Lục Kya Việt:
"Nghe cô hay là nghe ta đây?"
Lục Kya Việt lần này rất không phúc hậu làm phản rồi, buông ra tay Cố Lạc ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh Thi
Dạ Triêu, có chút tâm hư giải thích: "Cháu không sợ chịu khổ. . . . . ."
Thi Dạ Triêu trên mặt lộ ra một tia hài lòng, Cố Lạc trừng mắt liếc anh một cái."Nếu con trai em xảy ra vấn đề, cẩn thận em ——"
"Em không phải