
ìn chằm chằm Cố Lạc: "Cô là ai nha?"
"Cố tiên sinh phái tôi tới."
"Cố tiên sinh nào?"
"Cô biết rất nhiều Cố tiên sinh?"
Trình Tiếu Nghiên suy nghĩ một chút, sắc mặt bỗng chốc biến đổi, thận trọng hỏi: "Cố. . . . . . Cố Doãn?"
Thấy Cố Lạc, Trình Tiếu Nghiên giống như thấy quỷ kêu lên một tiếng: "Má
ơi!" Sau đó khí thế sét đánh không kịp bưng tai ầm một cái đóng cửa.
. . . . . .
Cố Doãn vừa xuống máy bay liền nhận được điện thoại của Cố Lạc, vừa nhận
liền nghe Cố Lạc nói, chân mày nhất thời nhăn lại. Cố Lạc nhìn cánh cửa
kia hỏi: "Anh làm gì với cô ta? Cô ta hình như rất sợ bộ dáng của anh?"
"Chuyện cười." Cố Doãn chê cười: "Anh có thể làm gì với cô ta, cô ta cũng xứng?"
Cố Lạc không có phát biểu ý kiến, "Vậy làm sao bây giờ?"
"Một cánh cửa sẽ làm cho em không có cách? Nhà chúng ta làm cái gì? Bán món đồ chơi sao?"
"Anh bảo em làm nổ tung cửa thật sao?" Cố Lạc không tin đảo cặp mắt trắng
dã. Cố Doãn ở bên kia đã lên xe, xoa xoa cái trán, gương mặt không nhịn
được. "Tùy em làm thế nào bắt cô ta ra ngoài, nhiệm vụ hoàn thành là
được."
Nói xong cũng đùng một cái cúp điện thoại, cùng thời khắc
đó, Trình Tiếu Nghiên chợt mở cửa ra, nắm trong tay một cây gậy bóng
chày, một thân đề phòng. Cố Lạc còn duy trì tư thế nghe điện thoại, ngẩn người một chút.
"Là . . . . . Là Cố Doãn sao?" Trình Tiếu Nghiên hất hất cằm, ý bảo điện thoại di động của cô.
"Là hắn." Cố Lạc mới vừa trả lời như vậy, Trình Tiếu Nghiên nước mắt cũng
sắp trào ra, trước ngực phập phồng, giống như là nổi lên nỗi buồn rất
lớn: "Cô nói với hắn tôi không làm! Chính là không làm! Cho bao nhiêu
tiền cũng không làm!"
Cố Lạc lông mày nhíu lại, đầu óc trong nháy mắt lục lọi mấy lấn."Trình tiểu thư, cô có phải có hiểu lầm gì hay không?"
"Đừng đến đây! Tưởng là phái phụ nữ tới thì có thể thuyết phục tôi sao?"
Trình Tiếu Nghiên cầm chặt cây gậy, khuôn mặt cố ý lộ vẻ hung ác."Sức
lực tôi rất lớn, không muốn thương tổn đến cô!"
". . . . . . Cho nên?"
"Cho nên cô đi đi! Trở về chuyển lời với anh, Trình Tiếu Nghiên tôi mặc dù
không thông minh, nhưng cũng là có ranh giới cuối cùng của mình, loại
chuyện đó tuyệt đối sẽ không làm! Bảo hắn không cần trở lại quấy rầy
tôi! Tôi sẽ báo cảnh sát!"
Trình Tiếu Nghiên nói hợp tình hợp lý, khuôn mặt nhỏ nhắn không đánh phấn lúc tức giận nhìn hết sức đáng yêu.
Cố Lạc vì không để cho cô vô cùng khẩn trương, động tác chậm rãi thu hồi điện thoại, mở ra hai tay."Đừng khẩn trương, thả lỏng một chút, tôi
không rõ ràng lắm chuyện giữa cô và hắn, tôi chỉ là tới tiễn cô tới nước K."
Trình Tiếu Nghiên hiển nhiên ngẩn ra, "Tại sao?"
"Bị hắn nhờ."
Bốn chữ, rõ ràng khiến Trình Tiếu Nghiên lấy làm kinh hãi, Cố Lạc cũng
không nói thêm gì nữa, đợi cô gỡ bỏ phòng bị. Trình Tiếu Nghiên giống
như trong lòng đấu tranh nên tin cô hay không, "Cô tên là gì vây?"
Cố Lạc dĩ nhiên sẽ không nói tên thật, thuận miệng nói: "Athena." Cô móc
ra vé máy bay, giơ giơ lên."Nếu như không có vấn đề khác, chúng ta nắm
chặt thời gian được không? Nếu như cô không kịp lúc rời khỏi San
Francisco mà nói, Cố tiên sinh hắn có thể sẽ ——"
"Mười lăm phút!
Tôi lập tức xong!" Trình Tiếu Nghiên hoảng sợ lập tức cắt đứt cô, mang
theo gậy chơi bóng giống như lửa cháy đến nơi chạy đi thu dọn đồ đạc,
lưu lại Cố Lạc đầy bụng hiếu kỳ.
Quan niệm thời gian của Trình
Tiếu Nghiên hiển nhiên có chút kém, khiến Cố Lạc đợi hơn mười lăm phút
sau mới lôi kéo vali hành lý chậm chạp hiện thân."Thật xin lỗi thật xin
lỗi, tôi gấp gáp sẽ quên đồ để ở nơi đâu, cho nên. . . . . ."
"Không sao, rất nhiều cô gái nhỏ đều như vậy." Cố Lạc có lòng an ủi cô, nhận
lấy vali hành lý và một giỏ xách của cô."Đi thôi, tôi đã gọi xe."
Trình Tiếu Nghiên ở phía sau ngoan ngoãn đi theo, kinh ngạc mở lớn cái miệng
nhỏ nhắn: oa, chị gái này thế nào sức lực lớn như vậy, mình phải xách
cật lực như vậy mà nhìn túi ở trong tay cô ấy giống như rất dễ dàng. . . . . .
Dọc theo đường đi Trình Tiếu Nghiên đều có chút khiếp sợ,
cho đến sau khi máy bay cất cánh cô mới yên lòng thở phào một hơi, vỗ
ngực một cái. Cố Lạc đại khái đoán được cô đang suy nghĩ gì, "Cô rất sợ
hắn sao?"
Trình Tiếu Nghiên lắc đầu một cái, sau lại gật đầu một cái."Vốn đang tốt lắm, sau sự kiện kia thì. . . . . ."
"Sự kiện kia?" Cố Lạc không có cố ý hỏi tới, chỉ là lặp lại một lần nữa,
lập tức liền phát hiện khuôn mặt nhỏ bé của Trình Tiếu Nghiên len lén
đỏ.
Khả nghi, hết sức khả nghi.
Cố Lạc là phụ nữ rất thông minh, khóe miệng âm thầm nhếch lên."Ừ, tôi hiểu."
Trình Tiếu Nghiên bởi vì câu giống như tự nói với mình này của cô thẹn thùng
sắp vùi mình, khẩn trương giải thích: "Không phải, không phải như cô
nghĩ, hắn không có làm gì tôi!"
Cố Lạc chỉ cười không nói, không biết đã hiểu hay là đồng tình.
Khi máy bay đáp xuống một đất nước đối với Cố Lạc mà nói cũng không tính xa lạ thì đã là buổi tối. Nước K tình trạng an ninh vô cùng không được
tốt, thường xảy ra chiến loạn quy mô khác nhau, hơn nữa bây giờ họ ở
thành phố này. Mà địa phương Trình Tiếu Nghiên phải đi còn mất mấy giờ
đường