
dự vào, huống chi
Thi Dạ Triêu cũng đang có ý tứ giữ cô ở trong phòng.
"Đã đến đây rồi, không bằng cùng nhau đi? Em và Nguyệt Như không phải cũng đã lâu không gặp?"
Thi Dạ Diễm đem quần áo Thi Dạ Triêu tới, cố ý ở trước mặt anh "nhỏ giọng"
hỏi Cố Lạc: "Em không phải muốn biết đáp án chuyện kia?"
Thi Dạ
Triêu buộc lại đai lưng, nghe lời này quay đầu một cái ánh mắt liếc qua, Thi Dạ Diễm chỉ coi không nhìn thấy cảnh cáo của anh, trực tiếp làm dấu tay "mời" nửa ép buộc đem Cố Lạc mang ra ngoài.
"Er¬ic."
Thi Dạ Triêu ở sau lưng gọi hắn, Thi Dạ Diễm cũng không quay đầu lại lắc
lắc hai cái tay."Động tác nhanh lên một chút, ba không thích chờ người."
Thi Dạ Triêu há mồm còn chưa lên tiếng, Thi Dạ Diễm cũng đã đẩy người đến bên ngoài.
Cố Lạc không có vội vã muốn biết nguyên nhân như vậy, lại không thể cự
tuyệt rõ ràng."Thi tiên sinh muốn gặp anh ta, em liền trước không đi
quấy rầy đi. . . . . ."
"Khách khí như vậy? Em cũng không phải là lần đầu tiên tới nhà chúng ta." Thi Dạ Diễm cũng không biết trong lòng
cô lung lay phức tạp, chỉ lập lờ nước đôi mà nói câu: "Có em ở đây, tình huống sẽ khá hơn một chút."
Cố Lạc rất nhanh sẽ biết Thi Dạ Diễm nói như vậy cũng có chút ít đạo lý.
Thi Thác Thần là vừa từ Hoàng Phủ Gia trở về, trên mặt không nhìn ra cái
gì, nhưng chỉ cần người kia ở đây, lòng của mỗi người đều không thể
không treo lên. Có lẽ dự cảm đến tình huống sắp tới hỏa tinh đụng địa
cầu, Kỷ Linh cũng không trình diện. Du Nguyệt Như thấy Cố Lạc ở đây, rõ
ràng có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh lấy lại bộ dáng.
Nếu là
không có người khác ở đây, mấy tháng không thấy mẹ con cô Thi Dạ Diễm
đoán chừng sẽ lập tức đem Du Nguyệt Như bắt trở về phòng dùng phương
thức trực tiếp bày tỏ nhớ nhung với cô. Đáng tiếc bị anh trai liên lụy,
Du Nguyệt Như đối mặt với ánh mắt không che giấu lửa nóng chút nào của
hắn cũng không nhìn hắn cái nào, chỉ lo cùng Cố Lạc nói chuyện. Thi Dạ
Diễm rất biết điều ngồi ở một bên, cũng không muốn vào thời điểm này
chọc giận cô mất hứng, chờ lúc về tự nhiên có biện pháp đòi lại.
Không biết vì sao a, không khí của hiện trường khiến Cố Lạc có chút cảm giác
như ngồi bàn chông vậy, hình như trong ánh mắt của mỗi người nhìn cô
cũng cất giấu thứ gì đó, mà trực giác của cô cho là, cái này cùng người
kia tuyệt đối không thoát được quan hệ.
Mọi người đợi một lúc, Thi Dạ Triêu mới chậm rãi từ từ xuống lầu, anh vừa xuất hiện, không khí lại xuống thấp một cấp.
"Ngài vừa mới trở lại, không đi nghỉ trước một cái sao?" Thi Dạ Triêu ngồi
xuống, không giống với Cố Lạc ngược lại vô cùng nhẹ nhõm.
Thi
Thác Thần không có tiếp lời, tất cả mọi người nhìn ra được là đang nổi
giận. Vừa thấy người khởi xướng, nụ cười trên mặt Du Nguyệt Như đối với
Cố Lạc lập tức không thấy, đổi một vẻ mặt phẫn hận."Bên ngoài lời nói
truyền đi dọa người, hoặc là đứt cánh tay hoặc là gãy chân, tôi còn suy
nghĩ ngoại trừ Tiểu Tịch nhà chúng tôi ra còn có người nào có bản lãnh
như vậy có thể tiếp cận tổn thương được anh cái người thân thể kim cương này."
Thi Dạ Triêu xoa tay, đối với cô bất kính cùng châm chọc
không thèm để ý chút nào: "Khiến cô thất vọng, coi tôi như thần đối đãi
lâu như vậy, giờ mới biết thì ra là tôi cũng là người phàm."
Từ
hôn lễ thái tử đêm đó gặp chuyện không may, Du Nguyệt Như lần đầu cùng
Thi Dạ Triêu chạm mặt, tính tình cô vốn là không giấu được nóng giận,
tất cả tức giận cũng biểu hiện ở trên mặt. Cố tình Thi Dạ Triêu một bộ
dáng như không có chuyện gì xảy ra, Du Nguyệt Như không khỏi nghiến rắng hỏi. "Anh không phải nên nói với tôi chút gì sao?"
Thi Dạ Triêu nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Trong khoảng thời gian này thật sự là vất vả cô rồi."
Thái tử thoái hôn, Chử gia trở mặt, Chử phu nhân bày tỏ cùng Hoàng Phủ Gia
từ đó nhất đao lưỡng đoạn, nhiều năm cùng Hoàng Phủ Gia lui tới tất cả
có liên quan ích lợi toàn bộ ngưng hẳn. Người ngoài không biết Hoàng Phủ Gia cùng Chử gia quan hệ sâu xa, không phải mấy câu nói có thể nói được rõ ràng, bứt dây động rừng, Chử gia vừa động, Hoàng Phủ Gia đủ để sụp
xuống một phương thành trì. Mặc kệ thoái hôn là bởi vì cái gì, Du Nguyệt Như đều cho rằng đây chỉ là điểm mấu chốt hai người phải trải qua, dù
sao tình cảm thái tử đối với Chử Dư Tịch cô là thật sự xem ở trong mắt,
cho nên cô càng không cách nào làm ngơ, mang theo áy náy vì em trai chạy trước chạy sau ổn định Chử gia.
Tất cả những việc này, đều trong suy nghĩ và dự đoán của Thi Dạ Triêu, vì vậy anh mới có một câu nói như vậy.
Lửa giận của Du Nguyệt Như đi từ từ vọt lên thật cao, cũng bất chấp Thi
Thác Thần ở đây, chợt đứng lên cất bước hướng anh đi tới. Cơ hồ là ở lúc cô mới vừa có động tác, bên kia Thi Dạ Diễm cũng đã biết ý đồ của cô,
cũng đi theo."Nguyệt Như!"
Du Nguyệt Như nơi nào còn có thể để ý
đến hắn, hận không được đem Thi Dạ Triêu chặt làm trăm mảnh, bàn tay nhỏ mới chỉ nâng lên liền bị Thi Dạ Diễm sau này bắt được, cả người bị hắn
kéo về."Bình tĩnh một chút."
"Tỉnh táo cái quỷ!" Du Nguyệt Như
tức giận rống hắn, làm thế nào cũng tránh không được Thi