
e chính anh nói ra, vẫn có chút bi thương, từ từ nhắm
hai mắt, mặc anh cắn cắn da thịt mịn màng bên gáy.
Thấy cô nhắm mắt lại, Lạc Kì dỡ vè lãnh khốc ngụy
trang xuống, ánh mắt trở nên dịu dàng.
Có nhớ chăng? Anh chả nhớ sắp điên rồi. Về nước lâu
như vậy, mặc dù có thời điểm thấy cần, nhưng anh cũng chưa từng thấy phải bắt buộc
đi tìm một bạn gái cố định.
Nhưng một lần điên cuồng với Phàm Phàm đó làm cho anh
cảm thấy, có lẽ, cũng nên tìm một người bên mình. Một tháng qua, anh tiếp xúc
với nhiều phụ nữ như vậy, không một ai có thể gây cho anh loại rung động thế
này. Cảm giác này làm cho anh thực căm tức, thân thể đau đớn làm cho anh thức
trắng đêm, nhưng lại không thể tìm ai đó để có thể tùy tiện giải quyết.
Giờ, cô dâng đến miệng, anh muốn bù đắp cho một tháng
này của anh, có lẽ là do mới mẻ, nhất định là vậy!
Ngoại trừ Tương Hân, bất kì người nào, cảm giác mới mẻ
anh cũng không để ý tới. (Cam: Bà Tương Hân này là kì đà
đấy, theo tiếng trung là tiểu tam đấy, con mụ rõ ghét)
Nghĩ thông suốt điều này, bực mình cũng tiêu tan, anh
thúc tiến vào cô, tự giải quyết nhiệt tình đã chồng chất quá lâu của mình.
Phản ứng sinh động của Tề Phàm, làm cho người ta rất
khó tin tưởng, cô đã từng là một cô gái xử nữ khi gặp anh.
Cô có thể cho anh bao niềm vui, tiếng rên rỉ kiều mỵ,
làm người ta huyết mạch sôi sục, phản ứng thành thực của cô làm anh mê muội,
lần lượt bị cuốn vào cơn thủy triều kịch liệt, phóng túng trầm luân.
Thân thể bọn họ thích hợp với nhau, bọn họ cần lẫn
nhau, an ủi lẫn nhau, loại khoái cảm vô cực này làm người ta vui sướng……
======
Từ đó về sau, đêm nào anh cũng đến.
Khi anh lại lấy ra thêm một cái hộp nữa, Tề Phàm đang
bị bọc trong một chiếc chăn mỏng phía sau anh, cái chân nhỏ chìa ra cố ý đá vào
mông anh.
“Em có thể ngày nào cũng gửi cho anh cái tin, ‘còn một
hộp’ không ?” Quay đầu, anh hỏi thật.
“Ừm– không nhất định, cùng lắm, em nghĩ, chắc là
không. Cái này, ăn nhiều quá, sẽ ngấy .”
Anh có chút thất vọng, mặt nhăn mày nhíu, muốn xem nhẹ
mất mát trong lòng, giờ phút này, thứ có thể làm cho anh quên hết thảy , chỉ có
thân thể Tề Phàm, tà tà cười, anh hướng tới gần cô ……
Cầu hôn
“Phàm Phàm, dạo này cậu rất kỳ quái, ăn nhiều
vậy, từ bao giờ thì trở nên ăn được thế!”
Nhìn Tề Phàm đang cầm hamburger ăn lấy ăn để, Trác
Thất nhất thời ngoại trừ từ kinh ngạc chỉ còn từ không thể tưởng để hình dung.
“Ăn được thì sao? Mới được gần đây thôi.” Uống một hớp
lớn nước trái cây, không đợi miệng nuốt xuống cái miệng há to lại cắn tiếp, cho
đến khi miệng tràn đầy mới thôi.
“Cậu đòi mua canh dưa chua, không uống à?”
Nhìn cô gái đang đùn đẩy mà ghét bỏ, Trác Thất kiên
nhẫn bỏ xà lách trong hamburger ra. Khởi Linh và Trác Thất không tự hỏi, các cô
tốt bụng quá chăng?
“Ọe –”
Chợt ngửi thấy mùa dưa chua, Tề Phàm buồn nôn, che
miệng vọt vào toilet, dạ dày nhộn nhạo, cô kìm không được nôn khan.
Trác Thất cùng thất thần hoảng sợ, đuổi theo sau, đưa
cho cô một cái khăn tay nhẹ vỗ về lưng cô.
“Làm sao vậy? Có phải bị bệnh không?” Trác Thất thân
thiết hỏi.
“ Ọe –”
Tề Phàm nôn càng ngày càng nhiều, Trác Thất nhất thời
cũng không có chủ ý gì.
“Phàm Phàm, cậu đừng làm mình sợ, có phải ăn đồ thiu
rồi không? Bọn mình đi bệnh viện đi!”
“Không phải lo, tớ thật sự không có việc gì.”
Súc miệng xong, cô lấy khăn tay nhẹ lau khóe miệng,
mỉm cười trấn an Trác Thất.
“Phàm Phàm……” Khởi Linh nghi hoặc nhìn cô, không phải
là ấy rồi chứ??
“Tớ chỉ là mang thai thôi.” Tề Phàm mở miệng xác minh
phán đoán của cô nàng.
“Mang thai?”
Khởi Linh kêu to, Tề Phàm dùng sức che miệng cô nàng,
cô ấy muốn thét lên cho mọi người đều biết chắc!
“Lạc Kì à?”
Trác Thất không kích động như Khởi Linh, bình tĩnh
đoán.
Tề Phàm cúi đầu không hé răng, xem như cam chịu.
Khởi Linh mở đôi mắt thật to nhìn, chỉ biết việc này
không đơn giản như vậy.
“Phàm Phàm, cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu
điên rồi à? Cậu đúng là đồ vô học!”
La Khởi Linh liều mạng hạ giọng nhưng vẫn ức chế không
được muốn thét chói tai.
“Phàm Phàm, cậu hẳn đã biết, không phải cậu đã toan
tính rồi đấy chứ?”
Tuy rằng đoán được, nhưng tin tức này vẫn làm Trác
Thất tiêu hóa rất khó khăn . Lúc nhất thời, không biết nên nói cái gì.
“Tớ muốn sinh nó.” Tề Phàm khẳng định.
“Cậu điên rồi, cậu có biết mình đang làm cái gì không
đấy?”
Khởi Linh sắp bị cô làm tức chết rồi, hơn nữa lần này,
ngay cả trên mặt Trác Thất cũng viết không đồng ý.
“Thất nhi, Khởi Linh, các ậu không cần khuyên tớ, tớ
biết rõ mình đang làm gì mà. Hơn nữa là do mình, kế hoạch này là do mình, mang
thai con anh ấy cũng là mình tính kế cả.”
“mang thai con anh ta rồi thì sao?”
Khởi Linh bất giác thấy mình sắp bị cô làm tức chết
rồi, nếu không phải cô đang mang thai, thật rất muốn đánh cho đến khi cô tỉnh
táo mới thôi.
“Lấy anh ấy thôi.”
Tề Phàm khẳng định.
“Tề Phàm, cậu thấy ngu chưa? Không phải ngày đầu tiên cậu quen biết Lạc Kì, anh ấy sẽ đối xử tốt với người đùa giỡn anh ấy à!
Nếu anh ấy nóng tính, cậu không nghĩ tới hậu quả