
Kì nữa, mà dám gọi thẳng tên của anh, làm cho
tâm anh không chịu được xốn xang.
“Lạc Kì, em thật sự không có hay nói giỡn, anh chờ một
chút.”
Nói xong, cô nhấc váy chạy lên tầng, một lát sau lại
nhẹ nhàng quay lại, đứng ở trước mặt anh, vừa chạy, có chút thở gấp, ngực phập
phồng, anh nhìn mà miệng lưỡi phát khô.
“Lạc Kì, em nói thật. Anh xem, ngay cả thứ này em cũng
chuẩn bị .”
Nhìn thứ gì trong tay cô, mặt Lạc Kì bỗng mất tự nhiên
hồng hồng. Thực buồn cười, đại công tử đào hoa là thế, vậy mà chỉ vì nhìn thấy “đồ dùng phổ biến” kia mà đỏ mặt, cái này mà truyền ra ngoài, người ta
cười đến chết mất.
“Phàm Phàm, xin lỗi. Giờ không còn sớm, anh nghĩ cần
phải trở về, em cũng nghỉ ngơi sớm đi.” (Cam: Cừu sắp
vào miệng sói rồi, chỉ đổi lại anh là cừu, chị là sói thôi, hô hô)
Ho nhẹ một tiếng, anh chật vật xoay người, định rời đi
thì…
“Lạc Kì, anh nhìn em này, em có gì mà không thể?”
Giọng nói của cô kéo Lạc Kì quay người lại.
Tề Phàm đứng trước mặt anh, hóa ra dưới bộ
lễ phục kia, không mặc gì ư?
Nghĩ cô cả đêm mặc bộ quần áo như vậy ngay trong gian
phòng lúc ẩn lúc hiện, còn cùng người khác khiêu vũ, anh thật sự xúc động tới
mức muốn bóp chết cô.
Ánh mắt từ trên xuống dưới, không e dè lưu luyến trên
người cô. Tầm mắt xuống khu rừng rậm u tối kia, con ngươi anh sẫm lại.
Anh nhìn chăm chú, làm cho tâm Tề Phàm rất muốn rớt ra
ngoài. Giả bộ trấn định, cô cố lấy dũng khí bước tới gần anh.
Lạc Kì nắm chặt tay, khắc chế trong lòng không biết là
lửa giận hay là dục vọng nữa.
Ngực anh phập phồng, trong long thầm cổ vũ cô, khi cô
lại gần anh, tự chủ của anh chính thức tuyên bố tan rã.
Mặt vùi vào lồng ngực rắn chắc, cảm giác được anh cứng
ngắc, Tề Phàm cười đắc ý.
Tính kế
Nâng mặt cô lên, anh không chút dịu dàng hôn lên đôi
môi đang nói của cô.
Hơi thở của thổi tới mặt cô, cô hồi hộp, cô biết kế
tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, cô chỉ lo lắng, cô không đủ tốt đẹp thôi.
Cô đang nghĩ nếu mình ngất tại đây trong cái hôn này
thì sao, anh lại chậm rãi buông cô ra, ngồi cười ôm lấy cô.
“ Phòng ngủ của em là gian nào vậy?”
“Phòng trên tầng 2 ý.” Anh vội vàng làm cô đỏ mặt, lắc
đầu cười xấu xa.
“Cứ cười đi, giờ cho em cười thoải mái, ngốc lắm tí
nữa cho em khóc cầu xin luôn.” Anh ra giọng uy hiếp, cô lại ôm sát anh.
Đem cô đặt ở trên giường, ga giường mang màu đỏ thẫm
tục tĩu, môi anh cong lên, cô thật đúng là chuẩn bị rất chu đáo.
“Cười đi, em biết anh cảm thấy tục tĩu nhưng em
thích.”
“Là lần đầu tiên?” Anh bỗng nhiên cau mày hỏi.
“Đương nhiên không phải.” Tề Phàm biết, nói là lần đầu
tiên, nhất định sẽ dọa anh chạy mất dép.
“Tiểu yêu nữ!”
Anh nói lời này, không mang ý mắng ngược lại cảm thấy
thoải mái hơn một ít.
Nhưng nghe đến cô đã đem thân cho người khác, nghĩ đến
tên đã từng thấy điều tốt đẹp của cô trước anh, anh có chút bực mình.
Nhưng ngay cả anh cũng không rõ ràng, rốt cuộc anh tức
cái gì.
Cởi áo khoác, quỳ xuống khóa người trên người cô, từ
trên nhìn xuống, cô có chút ngượng ngùng, tay thì che trên che dưới nơi quan
trọng.
“Giờ còn biết thẹn thùng?” Lạc Kì không có ý tốt, cười
cười cúi đầu, hôn lên nơi anh đã hàng ngày muốn đến đòi mạng.
“Lạc Kì ……”
Tay anh như thi triển ma pháp, mỗi nơi đụng chạm trên
người cô đều tác động đến hô hấp của cô.
Cảm giác như vậy, quá mức kích thích, cô trông như lúc
nào cũng có thể ngất.
“Thoải mái đi, em chỉ cần cảm thụ là được rồi.” Phản
ứng thành thật của cô cũng làm cho anh cũng rất hưng phấn.
“Vâng.”
Nụ cười hoàn mỹ một chút, lại mị hoặc một chút của cô,
nếu cô biết, nhất định khó coi cực kỳ.
Bởi vì cô đang hồi hộp, tâm sắp rớt ra ngoài.
.
“Bánh trôi nhỏ, em rất đẹp……”
Anh lại vừa gọi biệt hiệu của cô, cái giọng ái muội
khàn khàn ở bên tai cô vang lên, thân cô từng đợt run rẩy.
Cô không kiên nhẫn vặn vẹo thân mình, phun ra một tiếng
thanh thoát tới rên rỉ.
“Em thật mẫn cảm, anh còn chưa bắt đầu đâu.” Cười khẽ
, phản ứng của cô, thật tốt.
Lạc Kì ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, cô sợ hãi rên
muốn đứng dậy, móng tay cào lên tấm lưng tráng kiện.
“Đừng nóng vội, bánh trôi nhỏ, anh có thể cho em nhiều
nữa ……”
Giống như trẻ con bú sữa mẹ làm cô có cảm giác tê dại.
Khoái cảm xa lạ, một luồng hơi nóng từ bụng theo giữa
hai chân chảy ra, cô xấu hổ khép hai chân lại.
Bàn tay to của anh vỗ về chơi đùa, một khác ngón tay
khách dùng lực vuốt ve, đau đớn cùng vui sướng, cô sắp không chịu nổi.
Ngón tay thô ráp đi vào vùng đất mềm mại nhất của cô,
cẩn thận đâm vào, thăm dò đi tới.
“Lạc Kì!”
Dị vật đi vào, cô cảm thấy có chút không khoẻ, trong
nháy mắt, còn có một dòng điện từ ngón tay anh truyền tới, lan ra toàn thân cô.
Cô nắm chặt ga dưới giường, móng tay dùng sức quá lớn,
sinh đau.
“Xem kìa, em nhiệt tình quá ……”
Ngón tay rút khỏi, đặt trước mắt cô, trên mặt lóe ra
sự tinh ranh, làm cho cô muốn choáng váng, rồi giả bộ mất trí nhớ.
“Anh đừng thế……”
Cô sắp phát điên mất rồi.
“Muốn như vậy, còn muốn nhiều nữa……”
Hôn lấy môi cô, đầu lưỡi cùng cô dây dưa chơi đùa,
ngón tay trở về nơi mà