
n, cũng không muốn mở
cửa để anh vào.
“Nghe Tần Đan nói em phải bán nhà? Sắp có chuyện tốt
à?”
Tâm tính thiện lương lại giống như bị ngâm trong bình
dấm chua, khổ sở vẫn phải làm như không có việc gì, chẳng qua, ngữ khí
vẫn có chút ê ẩm.
“Cứ coi như vậy đi.”
Cô không nói sai, có cục cưng, đương nhiên là chuyện
tốt. Cục cưng hơn chín tháng nữa sẽ sinh, tất nhiên là sắp có chuyện tốt.
Lạc Kì ngực cứng lại, đau đớn nói không ra lời.
“Em mang thai đứa nhỏ của anh ta, là bởi vì yêu
anh ta sao?”
Tề Phàm, xin em, dù nói dối cũng được, đừng thừa nhận.
“Vâng, anh ấy là ba của con em, tất nhiên em rất yêu
anh ấy.”
Tay trộm xoa bụng, cô yêu, yêu cục cưng trong bụng,
cũng yêu ba ba cục cưng
.
Lạc Kì không lừa gạt được mình, xông lên ôm Tề Phàm
nghẹn ngào, không hề giữ hình tượng, mặt đầy nước mắt lẫn nước mũi.
“Phàm Phàm, em dạy Thiên Ân, làm người không thể nói
dối! Bây giờ,sao em có thể nói mà không giữ lời! Em đã nói, Tề Phàm em
chỉ thuộc về con của Lạc Kì này! Em còn nói, đời này, em cũng chỉ yêu một
người!”
Tề Phàm bị anh ôm gấp, lệ cô cũng không kìm được chảy
xuống.
Cô thật sự rất muốn nói cho anh, cô không nói sai, cô
thương anh, thương con anh!
Tề Phàm cô thật sự hoàn toàn thuộc về Lạc Kì!
Chỉ là, cô để ý, để ý cô đã nói lời thề chân thành tha
thiết như vậy mà Lạc Kì không tin cô!
“Em không lừa người, khi em nói lời này, trong lòng
ngoài mặt chỉ nghĩ như vậy .”
Lạc Kì buông cô ra, ủy khuất cắn miệng, quen biết hai
mươi mấy năm, Tề Phàm chưa từng thấy anh trong cái dạng này.
“Anh biết, là anh tổn thương em, lãng phí tình yêu của
em với anh. Anh sống thì tự làm tự chịu, trừng phạt anh là đúng tội!”
“Chỉ là Phàm Phàm, em đến đó xa như vậy, anh à
Thiên Ân nhớ em thì phải làm sao?”
“Hai người có thể đi máy bay sang.”
Vẻ lạnh lùng trên mặt cô, làm cho Lạc Kì khóc càng to,
Tề Phàm đối với anh và Thiên Ân, đã không một chút lưu luyến rồi.
Tôi ghen tị với tình yêu của anh
Trong Thịnh Thế, trước mặt hai người đàn ông bầy các
loại rượu cực phẩm nhưng chưa mở ra.
Trong chuyện tình cảm có nhiều điều khó lường, biết rõ
uống rượu tiêu sầu chẳng qua là sầu càng sầu thêm thôi.
“Anh Tiểu Kì, em buồn còn có lý, anh thì không có! Tần
Đan không phải nói anh và Tề Phàm sắp có chuyện tốt mà?”
Chung Sấm gẩy tàn thuốc, vừa hút vừa nhìn ánh mắt anh
rất đau rất đau.
“Tề Phàm đúng là sắp có chuyện vui, chẳng qua là đối
tượng không phải tôi.”
Thân thể lùi về phía sau, nhắm mắt nằm ngửa trên sô
pha, cắn đầu lưỡi răng không nhịn được mà run lên.
“Có ý gì?”
Chung Sấm nghi hoặc, anh tin tưởng Tề Phàm trừ Lạc Kì
ra bất kì người đàn ông nào dù có đạt giải quán quân thế giới gì gì trên đời
theo đuổi cô khó hơn rất nhiều.
“Cô ấy yêu người khác rồi, rất nhanh sẽ kết hôn, hơn
nữa, không bao giờ … về đây nữa.”
Trước đó cô còn không bán nhà đi, giờ nếu quyết định
bán, nhất định là không tính trở về nơi làm cô tổn thương thế này.
Khóe mắt Lạc Kì lại ẩm ướt, anh không muốn khóc, mấy
ngày nay khóc nhiều lắm rồi, khóc nhiều làm anh cảm thấy mình không giống
một thằng đàn ông!
“Không phải chứ?”
Chung Sấm cũng than, nếu Tề Phàm có thể buông tha Lạc
Kì, vậy thì cách Khả Linh phải gả cho anh cũng không phải không có đạo lý .
“Tôi cũng hy vọng mọi chuyện không phải thật .”
Lạc Kì rất mâu thuẫn, trước đây Tương Hân yêu Đinh Cừ,
anh đã nghĩ phương pháp cho cô có được Đinh Cừ; bây giờ, Tề Phàm nói yêu Trang
Nghiêm, anh lại chỉ nghĩ làm sao để Trang Nghiêm biến mất khỏi thế giới này để
cướp Tề Phàm về.
Khi anh rời khỏi chỗ Tề Phàm, trong ánh mắt Tề Phàm có
một tia bi thương, tuy đã che dấu tốt nhưng anh vẫn cảm thấy được .
Như vậy anh có thể cho là như thế này: Tề Phàm đối với
anh, cũng không phải hoàn toàn không có cảm tình .
Nói cách khác, mặc dù bây giờ cô cùng Trang
Nghiêm, mặc dù bây giờ cô thật sự yêu Trang Nghiêm, nhưng anh vẫn còn cơ hội
tìm cô về.
Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng của anh, anh sẽ
không để có gì sai sót!
Đời này, anh chỉ cần Tề Phàm ở bên anh!
Gọi điện thoại cho Tần Đan, nói với anh ta, nhà Tề
Phàm, anh mua.
====
Tề Phàm ôm mọi thứ ngồi ở cửa, chuông cửa vang lên làm
cô hận không thể nhảy dựng lên.
Ngoài cửa trợ lý của Lạc Kì vẫn nho nhã lễ độ.
“Chị Phàm Phàm, Lạc tổng biết chị đói, cố ý làm rong
biển nấu tôm cho chị, còn làm chút bánh nữa.”
Thấy Tề Phàm không tiếp, người đó đặt đồ ở trên mặt
đất, cười nịnh cáo từ.
Anh vừa đi, Tề Phàm nhanh chóng đóng cửa lại, lấy bát
ra rồi mở hộp cơm anh nấu ra nếm thử.
Vị cũng không ngon lắm, nhưng mà đã tiến bộ hơn trước
rất nhiều .
Hơn nửa tháng nay, ngày nào Lạc Kì cũng phân phó trợ
lý mang đồ ăn tới đây, trợ lý nói là anh tự làm, ngay từ đầu cô không tin,
nhưng chỉ nếm một ngụm, cô liền tin luôn.
Đồ ăn mua bên ngoài nào có khó ăn như vậy!
Cô luôn mang theo hạnh phúc ăn sạch nó, tuy hương vị
không tốt, nhưng dinh dưỡng vẫn có.
Mấy hôm trước dì Nguyệt Lan giúp cô kiểm tra, cô bị
thiếu máu, hơi yếu.
Vậy mà anh luôn biết, còn học làm đúng món cung cấp
dinh dưỡng cho cô.
Nhà ở đã sớm bán đi, may mắn l