
ên, nhưng, không được, cô giờ phải thật cẩn thận chăm sóc cho mình .
Hưng phấn qua đi, cô bắt đầu cẩn thận lo lắng vấn đề
thật sự.
Đứa nhỏ này đến không đúng lúc, quan hệ hiện giờ của
cô cùng Lạc Kì, cô không muốn anh lại nghĩ cô lấy đứa nhỏ ép buộc anh một lần
nữa. Loại sự tình này, có một lần, đã đủ làm cô hối hận cả đời rồi.
Thu dọn mọi thứ xong, cô vẫn quyết định, không nói cho
anh trước. Nếu bọn họ cuối cùng nhất định phải tách ra, đứa nhỏ kia chỉ thuộc
về cô.
Lạc Kì mặt ngoài chuyên tâm lái xe, kỳ thật nội tâm
song gió mãnh liệt.
Hai người một đường không tiếng động, Tương Hân vài
lần muốn mở miệng, lại nhịn về.
Đến lúc tới dưới nhà Tương Hân, Lạc Kì mới ngừng xe.
“Vào đi, tôi ở đây chờ em, chờ em vào nhà gọi điện
thoại cho tôi, tôi sẽ về.”
Giọng nói Lạc Kì có chút mỏi mệt, Tương Hân cũng có
chút không vui vẻ.
“Giờ còn sớm, hay là lên ngồi tí đã?”
Cô cắn môi, mời anh.
“Không được, ngày mai còn phải đi làm, em nghỉ ngơi
sớm chút đi.”
“Kỳ thật, kỳ thật ý của em là, anh có thể, không phải
về ……”
Ánh mắt cô chờ mong nhìn anh, cô bình thường không
phải người hay chủ động nhưng cô biết, con trai đôi khi phải con gái tự tới mới
chứng minh được sức quyến rũ của mình.
Lạc Kì nhìn cô thật lâu, hiểu được ám chỉ của cô, anh
không phải không động tâm. Người anh tâm tâm niệm niệm nhớ mong lâu như vậy,
hiện tại đang ở ngay trước mặt mình, yêu thương mời mình vậy, không động tâm sẽ
không là nam nhân .
Nhưng, cảm giác cảm động đó chỉ trong một cái chớp
mắt, anh còn chưa bắt kịp thì đã trôi mất không thấy bóng dáng, anh cảm thấy sẽ
tốt hơn nếu coi đó là ảo giác.
Kỳ thật, toàn bộ buổi tối của anh, cả đầu toàn là Tề
Phàm, vẻ cô cười thoải mái, biểu tình kiều diễm khi cô giữ lấy khuôn mặt
người con trai xinh đẹp kia! Luôn luôn ở trong đầu anh, vứt cũng không đi!
Anh gần đây thường như vậy, có đôi khi, một mình nằm
trên giường lớn của bọn họ, dáng vẻ Tề Phàm sẽ lần lượt vọt vào trong đầu anh,
như bức ảnh từng bức từng bức đều rất rõ ràng.
Đối với Tương Hân, anh không phải không có ảo tưởng,
lúc còn ngây ngô thời niên thiếu, cô từng là đối tượng ảo tượng duy nhất của
anh. Nhưng, một năm này, anh lại chưa từng nghĩ tới, hay muốn phát sinh gì với
cô, cô cũng chưa bao giờ chạm được vào cảm xúc người đàn ông trong anh.
Trước đây cô ở trong lòng anh, là một loại mong muốn
mà không thể có được. Mà giờ, anh đã kết hôn, anh cũng không muốn thương tổn
cô.
Tề Phàm mắng anh mắng đúng, anh chính là cầm thú! Anh
cần thời gian, chỉ biết anh muốn Tề Phàm, cũng chỉ có cô mới có thể khơi mào
dục vọng cuồng dã nhất của người đàn ông trong anh.
Vừa rồi nhìn thấy cô, thân thể anh ngay lúc đó đã khát
vọng cô, thân thể anh, cả đêm đều ở vì cô mà đau đớn! Anh thầm nghĩ muốn đến
nơi ấm áp của Tề Phàm, anh muốn ôm cô!
Mà với Tương Hân, mặc dù không thể bỏ qua mười năm đó,
nội tâm anh đối với tình cảm sâu sắc của cô cũng chưa bao giờ có cảm giác vậy.
Tuy rằng chiếm được cảm tình cô, nhưng anh lại thủy
chung cảm thấy, có gì đó không đúng, hình như không nên như vậy.
Nhưng anh nói không được, cuối cùng lại tạo ra sai
lầm.
Những cô gái dưới thân anh trước đây, anh luôn nhìn
chằm chằm trên người bọn họ nơi nào đó giống Tương Hân, ảo tưởng người
trước mắt là Tương Hân.
Nhưng, khi giờ cô thật sự hiển hiện đứng trước mặt
anh, anh lại không biết nói gì, như không rõ trước đây theo đuổi là cô, hay là,
thứ anh theo đuổi chẳng qua chỉ là một cái ảo ảnh trong lòng!
“Hân, tôi không cần em làm vậy.”
Tương Hân bị thương nhìn anh, cô cảm thấy rất khó
khăn, bị cự tuyệt thẳng thắn vậy, cô không đoán được .
Cô biết bên người Lạc Kì không có bạn gái cố định, cô
nghĩ nhất định anh sẽ ở lại!
“Lạc Kì, em biết, em không xứng với anh, em lại tự cho
là đúng !”
Khóc mở cửa xe xuống xe, Lạc Kì bất đắc dĩ đuổi theo
giữ chặt cô.
“Tương Hân, em hãy nghe tôi nói! Không phải tôi có ý
đó, tôi không muốn bắt nạt em.”
Tương Hân thuận thế ôm chặt anh, khóc càng hung.
“Em biết, chung quy em với anh ít duyên phận, anh
thuộc về Tề Phàm , nhưng Lạc Kì, em cũng yêu anh! Chúng ta mới là yêu
nhau, vì sao không thể ở cùng nhau!”
“Tương Hân, thực xin lỗi.”
Trong lòng một lần nữa lại xúc động, cô là cô gái anh
yêu, anh lại không thể cho cô thứ gì, thậm chí cùng cô một lúc, trong lòng anh
còn muốn một người khác! Anh chết tiệt thực mẹ nó là một thằng tồi!
“Lạc Kì, không cần nói xin lỗi, anh không có lỗi với
em, là em, là em sai trước.”
Lạc Kì vỗ vỗ lưng cô, không biết nên nói như thế nào
để an ủi cô, anh xác thực không muốn bắt nạt cô, nhưng trên thực tế, anh cũng
xác thực không muốn cô.
“Được rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, tôi đưa em về
trước.”
Không dây dưa nữa, Tương Hân thuận theo, để anh đưa cô
về, trong lòng lại hoảng loạn!
Cô hiểu được, một người đàn ông có thể cự tuyệt một cô
gái kiên quyết thế, chỉ có thể nói anh ta không muốn người đó!
Con gái thật sự rất đáng thương, một người đàn ông nếu
mê luyến thân thể của mi, mi sẽ cảm thấy anh ta không phải yêu bản thân mi, mà
là trầm mê vì dục vọng; Nh