
mu bàn tay, không muốn khóc thành tiếng.
Anh không nhớ rõ hôm nay là ngày gì!
Bọn họ đã cùng nhau vượt qua ba kỷ niệm kết hôn, nhưng
anh vẫn không nhớ rõ!
Cô không tức giận, lại càng không muốn khổ sở, nhưng
anh luôn có biện pháp làm cô khóc.
Cứ đến lúc cô muốn đến gần anh thêm một chút, anh lại
hung hăng đẩy cô ra. Cô không thể không lại từ từ bắt đầu một lần nữa, nhưng
trải qua vô số lần cố gắng, cô cùng anh, thủy chung vẫn là khoảng cách xa như
vậy!
Cô chưa từng được ở trong thâm tâm anh, nơi đó tràn
đầy hình bóng một người khác, một người khiến anh tiếc nuối và nhiều kỷ niệm.
Người cô yêu, chính là Lạc Kì như vậy.
======
Một ngày như vậy cô không muốn cô đơn một mình, may là
trên thế giới này, còn có một loại tình cảm có thể so sánh với tình yêu.
Hẹn Trác Thất cùng Khởi Linh, ba cô gái, gần đây đều
bận việc, khó được gặp nhau, giờ gặp lại vui vẻ!
“Hiếm khi được nghỉ, không quấn quít lấy Lạc Kì lại
hẹn chúng ta, hai người có chuyện à?”
Linh Linh ăn ngay nói thật, nói thẳng.
“Đúng vậy, vừa mới còn nhiệt tình như lửa, nháy mắt đã
lạnh lùng, tâm con trai, sâu tận đáy biển oán không ra.”
Tề Phàm lắc đầu, cười đến khổ.
“Phàm Phàm, cậu không phải ngày đầu tiên quen biết Lạc
Kì, nên biết rõ anh ta đối đãi thế nào, cậu nên sớm có chuẩn bị .”
Trác Thất nói thật, Tề Phàm không khỏi cười ra tiếng.
“Tớ nên có trí tuệ của người vợ bình thường, mặc anh
ấy trong nhà không để ý, nhưng bên ngoài lại phong lưu? Tớ đã cho là tớ là thế,
chỉ cần tớ thương anh ấy, tớ sẽ làm được. Nhưng , hóa ra thật khó.”
“Các cậu biết tớ bi thảm đáng thương ở chỗ nào không?
Không phải Lạc Kì hoa tâm, cũng không phải anh ấy lạm tình. Tớ bi thảm đáng
thương ở chỗ tớ không ngại anh ấy ở bên ngoài xằng bậy, tớ chỉ để ý anh
ấy xằng bậy với những người mà người đó có bóng dáng của Tương Hân!”
“Khuôn mặt, hình thái, các cô ấy nhìn làm tớ lòng run sợ! Mỗi lần tớ cầm tờ tạp chí, nhìn anh ấy ở bên những cô gái
xinh đẹp, tớ đều có thói quen tìm tòi một chút, xem các cô ấy giống Tương Hân
chỗ nào!”
“Lạc Kì không ngày nào quên người đó, người đó bị gió
thổi một tí là anh ấy liền chạy tới thuốc thang săn sóc.”
“Hôm nay kỷ niệm đầy năm kết hôn, hôn nhân của bọn
mình, không tổ chức, không hôn lễ, giờ ngày kỷ niệm, ngay cả chồng cũng không
có .”
“Anh ấy giờ, dù cho xằng bậy với cô gái khác, cũng ít
khi có chuyện xấu! Nhưng, tớ thà anh ấy cứ lạm tình như trước còn tốt hơn, anh
ấy bây giờ, chỉ chuyên tâm vào một người đó.”
“Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tớ đều nhớ câu nói mình mạnh
miệng, chỉ cần Lạc Kì gặp người muốn kết hôn, tớ phải chủ động đưa ra ly hôn.
Mà giờ, hiển nhiên anh ấy đã gặp.”
Hôm đó Tề Phàm uống thật sự say, say tới mức đã quên
sao lại cô đơn, say tới mức quên mình là ai, nhưng vẫn không quên được nỗi đau
Lạc Kì cho cô.
Say ngã trên bàn, chảy lệ, ôm ngực thì thào tự nói.
“Thất nhi, Linh Linh, Lạc Kì, không cần tình yêu của
tớ, nơi này đau quá……”
Nhìn
Tề Phàm như vậy, Trác Thất cùng Khởi Linh đau long nói không nên lời. Thế khó xử
Tương Hân vừa thấy Lạc Kì tới, chạy bổ nhào vào long
anh, khóc không ngừng.
“Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”
Vì Tề Phàm mà tâm anh sắp loạn rồi, giờ Tương Hân lại
khóc, anh loạn càng thêm loạn, ngữ khí cũng không tốt lắm.
“Đinh Cừ tới tìm em, nói anh ấy muốn em, anh ấy nói
anh ấy chỉ yêu em, nhất định sẽ ly hôn, anh ấy muốn em làm tình nhân anh ấy
trước.”
Thấy anh không kiên nhẫn, Tương Hân lại ủy khuất.
“Vậy em nói thế nào?”
Anh chỉ biết, cô vội vã tìm anh vậy nhất định có liên
quan tới Đinh Cừ.
“Em nói, giờ em với anh đang cùng nhau.”
Vừa nói vừa thật cẩn thận nhìn anh, giọng cô rất nhỏ,
anh lại nghe rõ ràng, yên lặng một lúc lâu anh mới tìm được giọng của chính
mình.
“Hân……”
“Lạc Kì, kỳ thật, từ lúc Đinh Cừ nói muốn lấy Tô Tình,
tình cảm của em với anh ấy đã chết. Một năm nay, may có anh, anh luôn luôn bên
em chăm sóc em. Anh đối với em rất tốt, em đều cảm nhận được, cũng khắc sâu
trong tâm khảm.”
“Em cảm thấy mình xấu tính, biết rõ anh đã có Tề Phàm,
nhưng vẫn quản không được tình cảm của mình, lại động tình với anh.”
“Nhưng, Lạc Kì, em nói như thế là để cự tuyệt anh ta,
em biết anh đang cùng với Tề Phàm, em sẽ không làm khó dễ anh, thiếu anh nhiều
như vậy, cả đời này em trả còn không hết, em chỉ hy vọng, có thể ở bên cạnh anh
nhìn anh đã cảm thấy mỹ mãn rồi!”
Tay ôm lấy thắt lưng anh, mềm mại tựa vào ngực anh.
======
Kỳ thật, Đinh Cừ lúc trước đã đi tìm cô rất nhiều lần.
Ngay từ đầu, cô cũng muốn quay lại với anh một lần nữa, mười mấy năm cảm
tình,sao có thể nói chia tay là chia tay được.
Nhưng, đã hơn một năm, Lạc Kì đối với cô rất tốt, từ
từ tâm cô chứa hình dáng anh. Khi ở cùng Đinh Cừ, luôn là từ một phía cô cố
gắng, còn Lạc Kì lại làm cho cô cảm nhận được chiều chuộng, hạnh phúc.
Cô thường nghĩ, nếu lúc trước lựa chọn Lạc Kì, có phải
giờ đã khác rồi không.
Nhưng, hiện giờ bên người anh còn có một người nữa, cô
không nên có suy nghĩ không an phận với anh.
Nhưng, người cô chỉ có thể dựa vào lúc này chính