Ring ring
Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324690

Bình chọn: 9.5.00/10/469 lượt.



người đàn ông trước mắt.

Cô đã muốn bỏ qua một lần, nhưng giờ, dù có thế nào đi

nữa cũng không thể mất anh được.

Nếu người anh yêu không phải Tề Phàm mà là cô, như

vậy, bọn họ hẳn nên ở cùng một chỗ!

Nhưng, không nên nóng vội, cô muốn Lạc Kì theo đuổi

cô, như vậy, mới có thể có được toàn bộ sự yêu chiều của anh.

Lạc Kì cứng ngắc vỗ vỗ lưng cô, anh không biết mình

làm sao vậy, nghe xong lời của cô, anh nên biểu hiện mừng rỡ như điên mới đúng,

nhưng đáy lòng anh lại có một chỗ như lửa đốt, đau, đau.

Anh chưa bao giờ giống như bây giờ, như bị hai người

kéo, ai cũng không chịu buông tay, tim anh như bị rớt ra, vỡ rồi.

======

Liên tục vài ngày không thấy bóng dáng Lạc Kì, Tề Phàm

không đi tìm anh, cũng không vội, cô trở về Lạc gia với Thiên Ân.

Tiểu Thiên Ân hai tuổi, thông minh đáng yêu, đã có

chút nghịch ngợm, đi chưa được mấy bước mà bắt đầu chạy. Tề Phàm vẫn khẩn

trương quay chung quanh bên cạnh nó, sợ nó ngã sấp xuống.

“Phàm Phàm Phàm Phàm!” Nó học bà nội và ông nội kêu cô

là Phàm Phàm, lâu lâu không thấy cô, nó gắt gao ôm đầu gối của cô, ngửa đầu

nhìn cô toét miệng cười.

Tề Phàm ngồi xổm xuống, ôm lấy nó, hôn lên khuôn mặt

nhỏ xinh.

“Thiên Ân ngoan, lại gọi mẹ một tiếng nào, gọi lại

nào.”

“Phàm Phàm Phàm Phàm!”

Giọng càng kêu càng lớn, còn học bộ dáng Tề Phàm hôn

lên mặt cô.

“Thiên Ân giờ đã biết nhớ con, thường thường hỏi mẹ,

Phàm Phàm sao chưa đến, con nhớ Phàm Phàm .”

Bà Lạc bưng hoa quả tiến vào, cổ động không khí thêm

vui vẻ, nói cho cô Thiên Ân tình hình gần đây.

“Thật không? Thiên Ân, nhớ mẹ nhiều vậy cơ à?”

Một tay ôm lấy con, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của

nó, mũi chạm mũi.

“Phàm Phàm, thật đáng ghét!”

Thiên Ân nói lại Tề Phàm, Tề Phàm và bà Lạc sửng sốt,

Tề Phàm cười nhạt, lời này, sợ là học theo Lạc Kì.

“Thiên Ân ngoan, nói đáng ghét sẽ làm cho người ta

không vui, về sau không được học ba, ngoan!”

“Nhưng ba ba uống rượu, đã nói Phàm Phàm quấy rối

trong lòng ba ba, thực đáng ghét, ba ba là muốn làm cho Phàm Phàm không vui

sao?”

Tiểu Thiên Ân nghi hoặc nhìn Tề Phàm, chờ cô trả lời.

Tim Tề Phàm đột nhiên cứng lại, hai tay ôm chặt nó, nó

nhu thuận ghé đầu vào vai cô.

“Ba ba say, cho nên nói lung tung, lời người say

rượu không thật đâu.”

“Phàm Phàm, Lạc Kì nó……” Bà Lạc bỏ hoa quả xuống, tay

xoa mặt Tề Phàm.

“Mẹ, con không sao.”

“Ngoan lắm Thiên Ân, chúng ta đến lúc đó sẽ đi vẽ cùng

nhau, vẽ thật đẹp này, Phàm Phàm có một kẹo ngọt nhất thế giới cho Thiên Ân

nữa.”

“Phàm Phàm không gạt con chứ?”

“Phàm Phàm sao có thể lừa Thiên Ân được.”

Tề Phàm cười vỗ vỗ Thiên Ân, trong lòng đau đớn.

======

Nghỉ ngơi một chút thời gian, cô bắt đầu vội vàng vai

diễn mới, mỗi lúc đến một nơi gặp nhiều người đều lặp lại lời nói dựa vào trực

giác, cùng lắm là cười mặt mày rạng rỡ.

Cô giờ quen kinh nghiệm nhiều, hợp đồng cũng nhiều

lên.

Nhưng, cô không có thực thói quen vậy, việc nhiều

không có thời gian cho mình, việc nhiều không thể thường xuyên gặp Thiên Ân và

Lạc Kì.

Ảnh chụp Lạc Kì và Tương Hân thường xuyên xuất hiện

trên báo giải trí, tuy mặt Tương Hân cũng không rõ ràng, nhưng cô biết, nhất

định là cô ấy.

Chính là cô có chuyện không nghĩ ra, nếu bọn họ đều đã

ở cùng một chỗ, vì sao Lạc Kì vẫn chưa đề cập tới ly hôn, vì sao còn qua đêm

chỗ cô, thậm chí còn thường xuyên hơn trước kia!

Có đôi khi cô cảm thấy, bọn họ càng ngày càng giống vợ

chồng, nhưng cô mới là kẻ thứ ba, bởi vì anh đặt Tương Hân ở chỗ sáng, còn cô,

chỉ là lúc tan tầm mà thôi ……

Mỗi ngày sự tình rối rắm làm cho cô thấy thật phiền.

May là gần đây không khí làm việc rất tốt, thiên sứ là

thiên tài, cãi nhau siêu lợi hại, hơn nữa còn nói ác độc hơn cả cô!

Ngày nào cũng đấu võ mồm với Hàn Phi, nhìn Hàn Phi

ngày nào cũng bị thiên sứ tức giận đến mức giơ chân, cô thấy rất vui vẻ .

Tuy rằng Hàn Phi luôn thản nhiên, nhưng biết bên trong

luôn đầy ắp tình cảm.

Tầm mắt anh thủy chung dịu dàng đuổi theo thiên sứ,

chỉ cần anh ấy chau mày, anh đã biết anh ấy khó chịu thế nào. Bệnh bao tử là

bệnh rất khó khăn, phải cẩn thận hầu hạ, từng chi tiết anh đều chú ý tới.

Tề Phàm thực hâm mộ thiên sứ, có một người như thế quý

trọng anh.

Hàn Phi cùng thiên sứ cuốn hút tâm tình của cô, ba

người không giống đang làm việc, mà như là đang giải trí.

Cùng thiên sứ chơi lâu, Tề Phàm học được rất nhiều

thứ.

Dù có khỏe mạnh hay ốm yếu, vẫn có thể sống lạc quan

nhanh nhẹn dũng mãnh! Ngẫm lại cuộc sống của mình, cô rất xấu hổ.

Cuộc sống của cô, giường như chỉ có Lạc Kì, không có

chính mình, không có lý tưởng.

Thiên sứ không đợi gặp được Lạc Kì, bảo anh ấy là mất

bộ phận sinh dục, Tề Phàm cảm thấy sinh động chuẩn xác còn có thể giải hận,

cũng nói theo anh.

Hàn Phi nói hai người bọn họ là thiếu niên bất lương,

thiên sứ nói bọn họ đây gọi là lưu manh tốt tính, nói người không lưu manh,

nghe người không lưu manh, nhiều quá lại liên tưởng tới nhân tài lưu

manh!

Hàn Phi lâu mới phản ứng lại lời thiên sứ đang

mắng chính mình, nhưng lúc này thiên sứ đang bắt đầu tán gẫu đề tài khác với