
cô khoẻ mạnh, anh không yên lòng.
Hàn Phi do dự một giây, rồi gật gật đầu.
======
Lạc Kì đến trước cửa nhà Tương Hân, quả nhiên gặp Đinh
Cừ, nhìn thấy anh, Đinh Cừ lập tức hiểu được ý đồ anh đến.
Tương Hân liên lạc với Lạc Kì, biết anh đến, thì mở
cửa, để hai người vào trong nhà.
“Đinh Cừ, Hân nói đã rất rõ ràng, sao anh còn cứ dây
dưa không rõ!”
Một thời làm bạn, Lạc Kì cũng không muốn bức người quá
đáng.
“Lạc Kì, tôi là anh em với anh, không nghĩ tới anh lại
sau lưng tống tôi một dao! Rõ ràng anh biết Tương Hân là của tôi, lại còn có ý
đồ với cô ấy! Vợ bạn không thể động vào, đạo lý này anh có hiểu hay không!”
“ Lạc Kì tôi quang minh chính đại, không đâm dao sau
lưng người. Tương Hân rời khỏi anh rồi, là anh mới quá phận! Nếu không phải anh
bỏ cô ấy kết hôn cùng Tô Tình, thì sao cô ấy có thể đã chết tâm!”
“Nếu không phải anh, nhất định Tương Hân sẽ tha thứ
cho tôi, sẽ trở lại bên người tôi !”
“Đinh Cừ, anh thật sự yêu Tương Hân ư? Nếu anh thật sự
yêu cô ấy, nên cho cô ấy một tình cảm toàn vẹn, sao anh có thể để cô ấy chịu ủy
khuất như vậy!”
“Cô ấy giờ cũng ở cùng với anh, người đã kết hôn đấy
thôi, không phải cũng là tình cảm không trọn vẹn à! Lạc Kì, anh có thể cho
Tương Hân thế nào, tôi cũng hoàn toàn có khả năng như thế. Nhưng, thứ tôi có
thể cho cô ấy, anh lại không!”
Lạc Kì rất muốn lớn tiếng phản bác Đinh Cừ, anh đã ly
hôn.
Nhưng, trong tiềm thức, anh lại không muốn thừa nhận
chuyện này.
“Sao thế, không phản đối ?”
Đinh Cừ thấy anh không lên tiếng, cứ nghĩ mình đã chạm
vào chỗ đau của anh, vẻ mặt đắc ý. (Đùa, ông Lạc Kì có hai thằng bạn thân, cả
hai thằng đều như sh**)
“Lạc Kì, tôi yêu Tương Hân, tôi làm tất cả đều là vì
có thể cho cô ấy hạnh phúc. Nhưng còn anh thì sao, chỉ cần một ngày anh chưa ly
hôn, anh sẽ một ngày không có tư cách yêu cô ấy!”
“Vậy vì sao anh còn gắt gao giữ cô ấy không chịu buông
tay? Hay là, chẳng qua anh muốn Tương Hân làm nhân tình bí mật của anh!”
“Đinh Cừ, Lạc Kì vì tôi, đã ly hôn rồi.”
Tương Hân đứng ở bên cạnh Lạc Kì, cầm lấy cánh tay
anh, tình thế trước mắt như đã sáng tỏ .
Đinh Cừ không thể tin nhìn Lạc Kì, lại nhìn thoáng qua
Tương Hân.
“Anh ta đã ly hôn ?”
Đinh Cừ muốn cười nhưng lại phát hiện rất khó, nếu Lạc
Kì vì Tương Hân mà tới được bước này, vậy anh còn có tư cách gì?
“Lạc Kì, không thể tưởng được, cuối cùng người thắng
lại là anh.”
“Tương Hân, em vĩnh viễn là người con gái Đinh Cừ tôi
yêu nhất trên đời này!”
Mở cửa ra, đứng lại một lúc, dường như dùng hết chút
khí lực cuối cùng, anh nói lời này cho Tương Hân nghe.
Nói xong, cửa đóng sầm.
Tương Hân quay sang vùi vào ngực Lạc Kì, khóc thương
tâm.
Mười năm, cô dành mười năm tốt đẹp nhất cho người đàn
ông kia, nhưng anh ta lại tự cho là đúng thay cô quyết định.
Đạt được mục tiêu, trời nhất định sẽ trêu người?
======
Hàn Phi và Trang Nghiêm nhấn chuông cửa đã lâu, dì ở
Lạc gia mới mở cửa từ hậu viện.
May mà bà nhận ra được Hàn Phi, mới giúp anh mở cửa,
cũng nói cho anh Tề Phàm chắc là đang ở trên phòng Thiên Ân.
Trang Nghiêm là người đầu tiên vọt vào phòng, nhìn
thấy Tề Phàm nằm một đống trên đất không ra hồn người, không một tia băn khoăn
ôm lấy cô lên giường phủ kín người lại.
Hàn Phi nhìn anh ta hoàn thành những động tác liên
tiếp, trong lòng đoán rốt cục cũng được chứng kiến sự thật.
“Hàn Phi, anh còn nhìn cái gì, lái xe mau!”
“Trang tổng, anh không nên động vào cô ấy trước, nếu
để cô ấy ngã, anh di chuyển cô ấy ngược lại càng nguy hiểm.”
Hàn Phi cũng lo lắng cho Tề Phàm, nhưng anh biết lúc
này anh phải bình tĩnh.
Nhìn chung quanh một chút bốn phía, không có biện
pháp, đành phải tháo tấm gỗ ở tủ quần áo của Thiên Ân xuống, đặt Tề Phàm lên
trên.
Cẩn thận nâng Tề Phàm lên xe, Hàn Phi đạp chân ga
phóng, vậy mà Trang Nghiêm còn chê là anh không đủ nhanh.
Trên đường Tề Phàm toàn thân đau đớn, vẫn thấp giọng
nức nở rên rỉ.
Trang Nghiêm gắt gao nắm tay cô, mơ hồ thấy cô thấp
gọi:“Lạc Kì, Lạc Kì, em đau……”
Hàn Phi bị Tề Phàm gọi mà tóc gáy dựng thẳng lên,
Trang Nghiêm sắc mặt càng thêm khó coi.
Đến bệnh viện, chiếu x quang, làm thủ tục, cũng may
không có thương tổn đến xương cốt, chỉ là cơ bắp bị kéo mà đau.
Tuy không có trở ngại gì, nhưng phía sau lưng cô xanh
tím một mảng, rất là ghê người,
Trên đường về, không khí im lặng tĩnh mình, Tề
Phàm ghé vào ghế sau, đau đớn chu môi.
“Tề Phàm, Thiên Ân, họ Lạc sao?”
Sớm đã nghĩ đến Tề Phàm không phải thân phận nghệ sĩ
bình thường, khi cô nói cô đi làm ở Cửu Trễ, anh còn nghi hoặc, nhưng không
nghĩ tới, chồng cũ của cô chồng lại là Lạc Kì!
“Trang Không Nghiêm, không phải em muốn giấu anh, chỉ
là ……”
Tề Phàm nhất thời không biết nên giải thích thế nào,
lưng vẫn đau quá!
“Không sao, dù sao cũng đã ly hôn, tồn tại của anh ta
chả còn ý nghĩa gì nữa.”
Lời này anh nói, mặt ngoài là nói cho Tề Phàm nghe, kỳ
thật lại nói cho mình nghe, anh rất cần, trấn an một chút vì sau khi biết
chuyện này tâm anh hoảng loạn.
Xe đến Lạc gia, Hàn Phi xuống xe ôm Tề Phàm lên lầu,
Trang Nghiêm kéo