Insane
Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Lấy Anh Rồi Đợi Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324461

Bình chọn: 7.5.00/10/446 lượt.



Thanh âm không lớn, lại có thể khiến cho lồng ngực anh

tim đập thình thịch.

“Chờ em tốt lên một chút, em sẽ chuyển đi ngay. Nếu

Tương tiểu thư, không thể nhận Thiên Ân, cũng không thể giảng hoà được, để em

mang con đi nhé?”

“Em lại đang miên man suy nghĩ cái gì!”

Đang tốt, sao cô còn nói tới chuyện này!

“Chuyện Thiên Ân ở nhà trẻ, ba đã an bài tốt rồi, nó

nằm trong quân khu, tin tức chắc đã bị phong toả.”

“Em đi đón đưa cũng không có vấn đề gì.”

“Ngủ.”

Không muốn tiếp tục đề tài này, cũng không muốn tìm

tòi nghiên cứu sợ hãi trong lòng anh đến từ đâu, anh thầm nghĩ cứ ôm cô như vậy

thì tốt rồi.

“Em chỉ là muốn nói với anh trước.”

Cho cô giãy dụa, cô cũng không muốn nhiều lời, cô ở

trong lòng anh muốn trầm luân lần cuối cùng.

Khi cô hô hấp đều đều, anh mới mở mắt ra, nhìn ánh mắt sáng quắc của cô.

Tề Phàm, rốt cuộc, anh nên làm sao với em bây giờ?

======

Lâu sau đó Tề Phàm cũng không hẳn tốt lên, nhưng đã

không còn đau đến mức khó nhịn như trước.

“Phàm Phàm, mẹ đau như vậy, có phải về sau chỉ có thể

làm Phàm Bình Thường không?”

“Thiên Ân sợ Phàm Phàm không thể làm Na Mĩ sao?”

“Không phải, anh thiên sứ (ca ca) lần trước nói cho

con, Phàm Phàm là trời sinh phải sắm vai rất nhiều người. Nhưng hiện tại Phàm

Phàm không thể cử động, có phải chỉ có thể làm Phàm Phàm không?”

“Thiên Ân thích mẹ sắm vai người khác không?”

Thiên Ân chống má, suy nghĩ một hồi lâu.

“Dạ, thích ! Con thích Phàm Phàm ở trong TV !”

“Thật sự sao?”

“Dạ, thật sự thật sự!”

Thiên Ân không hiểu lời anh thiên sứ nói, nhưng thiên

sứ nói cho cậu, nếu cậu nói như vậy, Phàm Phàm sẽ vui vẻ.

Quả nhiên, anh thiên sứ sẽ không gạt người .

Hơn nữa, cậu cũng không nói dối, nghĩ tới dáng vẻ Phàm

Phàm làm Na Mĩ , cậu rất thích nha.

======

Ngủ hai tuần trong phòng Lạc Kì, Tề Phàm đã có thể tự

mình xoay người, hơn nữa ở cùng anh tim cô đập sẽ không chịu nổi.

Thừa dịp anh không ở đây, cô về phòng Thiên Ân.

“Đã thành cái dạng này, em còn muốn đi đâu?”

Lạc Kì cầm rượu thuốc đi vào, cô đã đi tới cửa.

“Em không sao rồi, không cần ngủ ở nơi này nữa.”

“Không được, nếu buổi tối em phải đi toilet, Thiên Ân

sao nâng em dậy được.”

“Thì anh cũng làm em ngã một lần còn gì!”

Bế cô lại trên giường, không khỏi phân trần nhấc quần

áo cô lên.

Hai ngày nay, anh giúp cô xoa bóp, máu tụ cũng dần dần

nhạt đi, chính là xung quanh còn có chút đen đen, nhìn dọa người.

Anh xoa bóp cho cô thoải mái, cô không tự giác than

thở một tiếng.

“Thoải mái à?”

“Vâng.”

Lời cô nói có chút làm nũng.

“Thế có muốn thoải mái hơn không?”

Anh làm chuyện xấu dụ dỗ cô, thanh âm ám ách.

“Hả?”

Quay đầu, quả nhiên thấy anh cười tà tứ, liếc trắng

mắt, cô quay đầu không muốn để ý đến anh.

“Không muốn sao?”

Anh tiến sườn mặt cô, đứng đắn hỏi cô.

“Không muốn.”

Cô cự tuyệt rõ ràng.

“Chà.”

Tuy rằng đã sớm đoán trước đến đáp án, lại vẫn là khó

tránh khỏi có chút thất vọng.

Thu thập xong, đặt cô lại anh nằm ở bên người cô.

Đêm nay tâm tình cô tốt, không kháng cự, thậm chí còn

cọ cọ bên cạnh anh.

Điện thoại lúc này vang lên, màn hình biểu hiện: Điện

báo Hân.

Tề Phàm mở mắt ra, nhìn anh.

Cô không nói gì, nhưng anh ngón tay đặt chỗ nghe, thế

nào cũng không nhấn nổi.

Tề Phàm nắm lấy thắt lưng anh, thân thể anh cứng đờ,

tay anh như vô thức , ấn tắt máy.

Quay lại ôm lấy cô, lại không biết vì sao lại có cảm

giác, ôm cô càng chặt, cô cách mình lại càng xa?



Núi sông cũng có lúc gặp lại

Trang Nghiêm nhìn Tề Phàm ngồi đối diện, nhàn nhã uống

nước đá, cơn tức vốn có đều bị thay thế bởi sự đau lòng.

“Không phải chỉ bị thương phía sau lưng à, sao lại gầy

thế này ?”

“Biết anh tức giận, em nhất thời sốt ruột, nên gầy !”

Thật sự có chút xem thường mình thành cái dạng này, cô

cười vô tâm vô phế, anh lại không tiền đồ vui đùa với cô một câu, trái tim đập

thình thịch.

“Tề Phàm, anh không để ý tới chuyện riêng của em, anh

chỉ giận em không tín nhiệm anh”

“Thật ra là không phải, chỉ là, qua những chuyện như

thế, em không muốn nhắc lại.”

“Nếu ly hôn rồi, sao còn quay về đó?”

Đây là thứ giờ anh chú ý nhất, nếu cô muốn quay về với

Lạc Kì, như vậy, anh chỉ có thể trách mình chậm chân. Nhưng nếu, chỉ vì đứa

nhỏ, anh sẽ không buông tay.

Anh sẽ cho cô tất cả, mà những thứ này, Lạc Kì không

thể cho được.

Tề Phàm uống hết chén nước, thở dài, nói hai vị của

Lạc gia cẩn thận chăm sóc cô có nỗi khổ tâm, mà lại không thể dứt bỏ cô và

Thiên Ân.

Giải thích nguyên nhân kết quả xong, cô mới dừng lại,

thở dài một hơi.

“Sự tình chính là như vậy .”

“Vậy giờ em tính thê nào?”

May mắn, quả nhiên như anh suy nghĩ, cô về với Lạc Kì,

chẳng qua là bị ép buộc.

“Em muốn nhận đề nghị của anh, ký hợp đồng với Hoa

Thịnh.”

Anh không nghĩ tới, cô sẽ vui vẻ đáp ứng vậy, nhất

thời không thể tin tưởng.

“Sao lại thay đổi chủ ý ?”

“Em muốn cho Thiên Ân giữ lại cái gì đó, mà làm diễn

viên là thứ duy nhất em am hiểu và có tự tin.”

“Em nghĩ, sau này khi Thiên Ân kể về em cũng có thể có

loại cảm giác tự hào.”

Bất chấp nguyên nhân vì sao cô đáp ứng, Trang Nghiêm