XtGem Forum catalog
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325571

Bình chọn: 7.00/10/557 lượt.

êm im lặng một lát mới đột nhiên nhìn cô nói: “Vi Vi, em muốn nghe chuyện cũ của anh và Daisy không?”

Thích Vi Vi hơi sửng sốt một chút rồi gật đầu. Cô thật sự muốn biết vì

sao anh không yêu Daisy mà lại phải cưới cô ấy.

“Vậy anh sẽ kể cho em nghe từ đầu…” Uông Hạo Thiên châm một điếu xì gà, thở ra làn khói nhạt. “Cha mẹ Daisy cùng cha mẹ anh là bạn bè rất tốt. Mẹ cô ấy vừa sinh

cô ấy ra đã qua đời, mẹ anh thấy cô ấy đáng thương nên đối với cô

ấy rất tốt. Có thể nói cô ấy lớn lên từ nhà anh. Nhất là mẹ

anh đối với cô ấy quả thực rất mựcyêu thương, tốt đến mức khiến cho anh cũng phải ghen tị. Mặc dù là như vậy, nhưng mà trong

lòng cũng anh rất thích người em gái đột nhiên xuất hiện này,

thường xuyên mang cô ấy đi ra ngoài chơi. Cô ấy cũng đặc biệt ỷ

lại anh, có chuyện gì cũng đều nói cho anh biết, anh cũng sẽ

thay cô ấy ra mặt. Tình cảm của bọn anh so với anh em ruột còn

thân hơn, nên cha mẹ thường hay nói đùa cô ấy chính là vị hôn thê của anh, lớn lên sẽ gả cho anh. Có lẽ lúc ấy anh quá nhỏ cho

nên cũng không để ý, cũng vì nói như vậy nghe đã quen rồi nên

thấy không sao cả, chỉ cần bọn họ vui vẻ thì tùy bọn họ muốn nói sao thì nói. Sau đó, anh đi học đại học rất ít khi về

nhà, sau này anh lại quay về Trung Quốc, tuy rằng anh cùng Daisy

thường xuyên gọi điện thoại, cô ấy cũng luôn miệng nói anh không được có bạn gái, phải chờ cô ấy tốt nghiệp. Anh cũng chỉ cho là vui đùa, nghĩ rằng cô ấy đang làm nũng. Bởi vì, trong lòng

anh, cô ấy giống như em gái ruột, anh làm sao có thể cưới cô ấy, loại tình cảm này không giống với tình yêu.”

Thích Vi Vi không nói gì, cô thật không ngờ anh và Daisy lại bên nhau từ

nhỏ đến lớn. Trong lòng cũng cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ là

vì lời nói của cha mẹ mới không thể cự tuyệt sao. Không, nhất

định còn có nguyên nhân khác, sẽ là cái gì đây?!…

“Tiên sinh, tiểu thư, xin mời dùng!” Bồi bàn mang đồ ăn đã làm xong đặt ở trước mặt bọn họ.

Uông Hạo Thiên nhìn cô một cái: “Có đói bụng không? Hương vị cũng không tệ lắm, em ăn thử xem.”

“Không, em không đói bụng.” Thích Vi Vi lắc đầu, cô chỉ muốn biết chuyện tiếp theo, có chút gấp gáp nhìn anh hỏi: “Sau đó thì sao, vì sao anh lại phải cưới cô ấy?”

“Thật ra, lúc trước mẹ anh bắt anh quay về Mĩ là một âm mưu, có lẽ nên bắt đầu từ lúc anh quay về Mĩ …” Dù thế nào Uông Hạo Thiên cũng không thể nghĩ rằng mẹ anh lại

dùng phương thức này lừa anh trở về, không khỏi hồi tưởng lại

một màn khi anh trở lại Mĩ.

“Thiếu gia, cậu đã trở về.” vừa vào cửa chính, quản gia đã cung kính đón lấy cặp văn kiện cùng áo khoác trong tay anh.

“Con yêu, rốt cuộc con đã quay về.” Một người ăn mặc sang trọng như một quý bà, rất vui vẻ ôm lấy anh.

“Mẹ, con rất nhớ mẹ.” Uông Hạo Thiên hôn một cáiơ trên mặt bà , bà nhìn thế nào cũng

không giống một người mẹ, căn bản chính là giống một đứa trẻ.

“Nói dối, nếu như con thật sự nhớ mẹ tại sao chưa bao giờ chủ động trở về thăm mẹ, đều là mẹ gọi điện thoại con mới trở về.” Bà Uông bất mãn nhìn anh.

“Mẹ, xin mẹ đó, con còn phải làm việc. Con đã nói rồi, nếu mẹ nhớ

con thì có thể quay về Trung Quốc, vì sao mẹ không về? Còn không phải mẹ thật sự không nghĩ đến con.” Uông Hạo Thiên ra vẻ ủy khuất, thật thông minh đáp trả bà.

“Con nói đùa sao, mẹ trở về Daisy làm sao bây giờ, ai chăm sóc con bé.” Bà Uông trừng mắt liếc anh một cái.

“Hình tượng, chú ý hình tượng của mẹ. Mẹ bây giờ tuyệt không giống một vị phu nhân mà giống như …” Uông Hạo Thiên cười cười nhìn bà.

“Thằng nhóc thối này, cười cái gì. Giả bộ ở trước mặt người khác là đủ rồi, trước mặt con trai mình cũng phải giả bộ sao.” Bà Uông ra vẻ hung ác, dáng vẻ lại tràn ngập tình mẫu tử ấm áp.

“Con lại hi vọng mẹ ở trước mặt con giả bộ.” Anh nói thầm, nhìn thấy mẹ trừng lớn ánh mắt, vội vàng sửa lời, ôm bả vai của bà “Mỹ nhân à, con mệt mỏi, muốn ngủ một giấc. Còn nữa, lần này con chỉ có thể ở cùng mẹ ba ngày.”

“Vài ngày cũng được, dù là một ngày cũng không sao cả, chỉ cần con đồng ý thì có thể ngay lập tức quay về.” Bà Uông cười nói, trong ánh mắt có tia tính kế.

“Đồng ý? Đồng ý cái gì?” Uông Hạo Thiên cảnh giác nhìn mẹ mình, trong lòng vang lên một

hồi chuông cảnh báo, một loại dự cảm bất an dâng lên.

“Ha ha.” Bà Uông cười, vẻ mặt gian trá: “Đương nhiên là chuyện tốt. Con lớn rồi cũng nên cưới vợ, cha mẹ đều đợi để được bế cháu đây, con còn xấu hổ khiến chúng ta phải chờ đợi…”

“Dừng dừng…” Uông Hạo Thiên nghe thế đã biết bà c