
sao anh không gọi điện thoại cho
tôi, anh yêu tôi sao lại dẫn về một vị hôn thê, anh yêu tôi sao
không cho tôi một lời giải thích?” Cô từng tiếng chất vấn, đây chính là tình yêu của anh sao.
Uông Hạo
Thiên lặng đi một chút, khóe môi chậm rãi nở ra một nụ cười tươi. Thì ra cô đang ghen, phát hiện này khiến anh có cảm giác rất
tốt, càng kéo cô ôm vào lòng chặt hơn: “Em cần giải thích phải không. Được, anh nói cho em.”
“Không cần, tất cả mọi chuyện đều không quan trọng, tôi cũng không
cần lời giải thích của anh nữa, anh đi đi. Giữa chúng ta thật sự đã kết thúc rồi, xin anh không nên tiếp tục tới làm phiền
tôi!” Cô quay lưng đi. Anh còn tiếp tục dây dưa cô sẽ dao
động, sẽ không kiên trì nổi; mà anh cũng không thể thay đổi
được bản thân đã có một vị hôn thê. Cho dù anh giải thích cũng
sẽ chỉ khiến cho mình thương tâm, cái gì cũng không thay đổi
được.
“Vi Vi, em thật sự nhẫn tâm như vậy sao, em thật sự không yêu anh sao…” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt mang theo một tia đau xót khiến cô không hiểu.
“Đúng, tôi không yêu anh.” Cô tàn nhẫn nói ngược lòng mình, nếu không muốn cùng anh dây dưa chỉ có thể nói như vậy.
“Ha ha..” Uông Hạo Thiên bỗng nhiên cười rộ lên, nụ cười bất đắc dĩ mà thê lương.
“Anh cười cái gì, có cái gì hay để cười sao?” Cô thật sự không muốn đối xử với anh như vậy, nhưng mà thật xin lỗi, giữa bọn họ thật sự không thể có kết quả.
“Không đáng cười sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô hỏi ngược lại: “Những người phụ nữ anh không yêu nói yêu anh, người phụ nữ duy nhất
anh yêu lại nói cô ấy không yêu anh. Em nói xem có phải nên cười
không?”
“Tôi không biết.” Thích Vi Vi quay mặt đi, không muốn nhìn thấy bộ dạng anh như
thế này, chính mình sẽ cảm thấy rất đau lòng, thật sự rất
đau lòng.
“Em biết, anh cũng biết rõ trái tim em bây giờ đau đớn, khổ sở giống anh.” Uông Hạo Thiên nâng mặt cô lên làm cho cô nhìn thẳng mình: “Anh biết em luôn luôn chờ anh giải thích. Nhưng mà anh không biết nên giải thích với em như thế nào. Đối với anh chuyện này đến
quá bất ngờ, đả kích cũng quá nặng nề, em có biết không?”
Thích Vi Vi nhìn anh, anh nói là chuyện gì, là chuyện Daisy hay là chuyện
khác? Nhưng mà cho tới bây giờ cô chưa từng nhìn thấy anh thống
khổ như vậy. Tay chậm rãi giơ lên muốn ôm lấy anh nhưng lại buông
xuống, cô sợ tiếp tục dây dưa bản thân sẽ lạc lối, khiến cho cả ba người đều đau khổ.
“Lại đây, em không phải muốn biết vì sao anh mất tích, vì sao lại
có một vị hôn thê sao. Anh nói cho em biết có chuyện gì đã xảy ra.” Uông Hạo Thiên kéo cô ngồi vào bên giường.
“Không…” Thích Vi Vi lấy tay ngăn miệng của anh lại: “Xin anh đừng nói cho em biết.” Nếu giải thích của anh khiến cô hiểu rõ tại sao anh lại bất
đắc dĩ thống khổ như thế, cô tình nguyện không biết. Bởi vì,
điều đó chẳng qua chỉ khiến trái tim cứng rắn của cô nháy mắt trở nên mềm yếu.
“Em đang sợ sao? Sợ em không đủ nhẫn tâm rời xa anh.” Uông Hạo Thiên nhìn ra ý nghĩ trong lòng của cô.
“Anh đã biết vì sao còn ép em. Em thừa nhận chính mình đối với
anh không phải không có cảm giác, nhưng mà như vậy thì sao chứ?
Giữa chúng ta sẽ không có kết quả, em chỉ muốn sống một cuộc
sống bình thường. Hơn nữa em cũng không thể phụ lòng Thiên Tứ.” Thích Vi Vi quyết định thẳng thắn nói rõ ràng chuyện này trước mặt anh.
“Cuối cùng em cũng thừa nhận em yêu anh.” Uông Hạo Thiên nghe được câu này trong đôi mắt đều là ý cười,
nhưng mà nghe được câu nói kế tiếp của cô lại biến thành giận
dữ. “Em không thể phụ lòng Hoàng Thiên Tứ vậy em có thể phụ lòng anh sao?”
Thích Vi Vi khẽ rũ mắt xuống không nói gì, giống như chấp nhận những lời anh nói. Thật ra, cô đối với anh không phải phụ lòng, là giữa
bọn họ không có duyên phận.
“Em
không yêu anh ta, em nghĩ rằng như thế là không phụ lòng anh ta
sao? Đàn ông tình nguyện người mình yêu rời xa mình, cũng không
chấp nhận người mình yêu trong lòng nghĩ đến người khác. Em
làm như thế mới là sỉ nhục lớn nhất đối với anh ta. Em hiểu
không?” Uông Hạo Thiên trừng mắt nhìn cô.
Thích Vi Vi mở to mắt nhìn anh, cô chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này. Như
vậy đối với Thiên Tứ có công bằng không? Im lặng hồi lâu mới
lên tiếng: “Cho dù em cùng Thiên Tứ không ở cùng với
nhau, chúng ta cũng không thể, không phải sao? Cho nên xin anh buông tha cho em được không?”
“Anh rất muốn buông tha em, khiến cho mình không nghĩ đến em nữa.
Nhưng mà nếu như thế anh không có cách nào tha thứ cho chính
mình. Em biết không? Anh thật sự rất yêu em, yêu đến mức c