
y tay ôm anh, một câu ‘anh yêu em’ cũng
đủ làm toàn bộ kiên trì của cô mềm yếu.
Uông Hạo Thiên lại đẩy cô ra, thật nghiêm túc nhìn cô: “Hiện tại nên đến lượt anh hỏi em.”
“Hỏi em cái gì?” Cô sửng sốt.
“Nói cho anh biết, có phải em đồng ý gả cho Hoàng Thiên Tứ?” Anh chất vấn.
“Sao anh biết?” Chẳng lẽ Thiên Tứ nói cho anh biết sao.
“Nói vậy là thật. Vì sao em phải đồng ý anh ta? Anh sẽ không cho phép em gả cho anh ta.” Uông Hạo Thiên siết lấy cánh tay của cô.
“Trước tiên anh thả em ra, Thiên Tứ và em cũng giống như anh và Daisy.” Cô nhìn anh mới chậm rãi nói: “Anh ấy là hàng xóm của nhà bà ngoại em, cho nên từ nhỏ bọn em
đã quen nhau. Sau này mẹ bị bệnh, anh ấy vẫn luôn âm thầm lặng
lẽ chăm sóc em, quan tâm em. Tất cả tiền tự đi làm thêm đều cho
em, cái loại tình cảm hoạn nạn có nhau này hoàn toàn khác với
anh và Daisy. Anh ấy chính là chỗ dựa của em, anh hiểu không? Cho nên anh ấy cầu hôn em, em không thể từ chối anh ấy, bởi vì em
không thể thương tổn anh ấy.”
“Em không thể thương tổn anh ta, vậy em thà rằng thương tổn anh, thương tổn chính em sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm.
“Vậy còn anh? Anh không phải cũng như vậy sao?” Thích Vi Vi hỏi lại anh.
“Anh không giống vậy. Anh biết mình không yêu Daisy, anh đã cố gắng
tìm kiếm hạnh phúc cho cô ấy. Em thì sao? Em hiểu được mình
đối với anh ta là yêu hay là biết ơn sao?”
“Em …” Cô không biết. Trước kia cô vẫn cho rằng mình rất yêu Thiên Tứ nhưng mà bây giờ …..
Đã thấy cô khó xử như vậy, Uông Hạo Thiên mới biết trong lòng của cô nhất định rất khó chịu, không muốn tiếp tục ép cô nữa. Thật ra cô
biết đáp án, chỉ là không có dũng khí thừa nhận nó, nhẹ
nhàng ôm lấy cô: “Được rồi, chúng ta không cần nghĩ đến
chuyện không vui này nữa. Nói cho anh nghe, em đi chơi ở đâu vậy?
Có nhớ anh không?”
“Em mới không có nhớ anh đâu. Em phải đi.”
“Em đi trước đây. Hẹn gặp lại.” Thích Vi Vi xuống xe vẫy tay với anh, theo bản năng nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.
“Em không mời anh vào ngồi một lát sao?” Vẻ mặt Uông Hạo Thiên mang ý cười nhìn cô.
“Tệ xá sơ sài sợ ủy khuất Uông đại tổng tài.” Kính cẩn lễ phép nói, ban nãy bọn họ không phải luôn ở cùng với nhau sao, còn muốn ngồi gì nữa.
“Nhưng mà anh thích.” Lông mày anh nhíu lại nhìn cô.
“Em không thích. Anh mau đi đi.” Cô thúc giục nói, đã rất muộn rồi.
“Ở đây.” Uông Hạo Thiên dùng ngón tay chỉ mặt mình, ý bảo cô hôn mình một cái.
“Thật là … Không được, đi mau đi. Em cũng đi vào đây.” Thích Vi Vi trừng mắt liếc anh một cái, xoay người rời đi nhưng mà trong lòng lại ngọt ngào như mật.
Thích Vi Vi vừa mới về đến nhà liền nhìn thấy một khối thân thể cuộn tròn ở cửa, hoảng sợ hỏi: “Ai đó?”
“Vi Vi, em đã quay về.” Nghe được giọng nói của cô, Hoàng Thiên Tứ kích động lập tức đứng dậy ôm lấy bả vai của cô: “Em đi đâu vậy? Em biết không, anh rât lo lắng.”
“Thiên Tứ, đã muộn thế này tại sao anh lại ở đây?” Thích Vi Vi nhìn thấy bộ dạng anh lôi thôi, chật vật như thế thì lắp bắp kinh hãi.
“Anh đang đợi em.” Anh nhìn cô.
“Đợi em?” Cô hiểu rồi, Tiếu Tiếu nói mỗi ngày anh đều đi tìm mình, chẳng lẽ buổi tối anh ở đây đợi mình sao? Trong lòng từ từ dâng lên cảm giác áy náy.
“Anh tìm khắp nơi đều không thấy em. Anh không biết em có khỏe không, cho
nên mỗi khi trời tối anh đều ở đây đợi em. Bây giờ nhìn thấy em bình an
vô sự, anh an tâm.” Hoàng Thiên Tứ ôm cô vào trong ngực, lo lắng sốt ruột vừa rồi đã trở thành an tâm.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi. Em không nên cứ như vậy mà biến mất khiến cho anh lo lắng. Anh mắng em đi.” Cô cảm thấy mình cứ như vậy biến mất là rất ích kỷ, không chút nào để ý đến cảm nhận của anh, bây giờ trong lòng tràn đầy áy náy.
“Anh không mắng em, làm sao anh lại mắng em chứ. Em có thể bình an trở về, anh cũng đã thật cảm kích.” Hoàng Thiên Tứ nâng mặt cô lên, đã thấy cô hoàn hảo vô khuyết lúc này mới thật sự yên lòng. “Em không có chuyện gì, thật tốt quá.” Tiếng nói vừa dứt, thân thể của anh liền mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.
“Thiên Tứ, anh làm sao vậy?” Thích Vi Vi kinh hoảng hô.
Bệnh viện.
“Bác sĩ, anh ấy sao rồi?” Nhìn thấy bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra, cô lo lắng hỏi.
“Yên tâm, anh ấy không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi không có nghỉ ngơi tốt mới có thể đột nhiên ngất xỉu. Nghỉ ngơi hai ngày là không có chuyện
gì, không cần lo lắng, thân thể của anh ấy rất mạnh khỏe.” Bác sĩ mỉm cười nói.
“Cám ơn bác sĩ.” Thích Vi Vi đi vào phòng bệnh liền nhìn thấy tay anh cắm kim truyền
nước, nằm ở trên giường, vẫn hôn mê như cũ. Khuôn mặt trước kia vốn rất
anh tuấn hiện tại lại vô cùng tiều tụy, râu cũng dài ra. Tâm không khỏi
đau xót, cô có tư cách gì mà hành hạ anh như vậy. Thời điểm mình khó
khăn nhất, bất lực nhất là anh giúp đỡ mình, cho dù là lấy thân báo đáp
cũng không đủ.
Ngồi xuống
bên giường, cầm tay anh, cho dù mình quả thật không phải rất yêu