
ại cho cô ấy, hoặc là cậu lưu số điện thoại lại chờ cô ấy quay về tôi sẽ
đưa cho cô ấy.” Hàng xóm tốt bụng nhắc nhở nói.
“Cám ơn cô, không cần đâu.” Uông Hạo
Thiên gật gật đầu, quay lại trên xe. Chẳng lẽ cô đi thăm mẹ cô
sao? Hay là ở cùng một chỗ với Hoàng Thiên Tứ?
Khóe môi nhếch lên một nụ cười tươi,
trong lòng nảy sinh ra một kế. Cô lúc nào cũng trốn tránh mình
như thế này, chắc là do liên quan đến mẹ của cô. Hôm nay thời
tiết tốt, không có việc gì làm, không bằng nhân cơ hội này, anh đi thăm hỏi một chút. Đầu tiên thu phục mẹ của cô trước, mọi
chuyện từ nay về sau liền thuận buồm xuôi gió. Bà Thích nhìn người đàn ông anh tuấn
trước mắt, lại nhìn giỏ hoa quả nhập khẩu giá cả xa xỉ ở bên cạnh, kỳ quái hỏi: “Chàng trai, có phải cậu tìm nhầm người
không?”
“Không nhầm ạ. Dì, cháu là bạn của
Vi Vi, hôm nay đến để thăm dì. Cháu tên là Uông Hạo Thiên, dì có thể gọi cháu là Hạo Thiên.” Anh tự giới thiệu.
“Cậu là bạn của Vi Vi?” Bà Thích nghi
hoặc nhìn anh. Tại sao bà không nhớ rõ, Vi Vi kết giao với một
người bạn như vậy từ khi nào?!
“Vâng, cháu và Vi Vi mới quen chưa lâu cho nên dì không biết. Sức khỏe dì thế nào ạ?” Anh hỏi.
“Khá tốt. Xin hỏi cậu Uông, cậu làm
nghề gì?” Bà Thích cảm giác được một loại bất an. Tuổi của
cậu ta không giống như là học sinh, nhìn cậu ta mặc trên người
toàn hàng hiệu nổi tiếng, gia thế chắc chắn không tầm thường. Sao Vi
Vi lại quen biết cậu ta?
“Dì, gọi Hạo Thiên là được rồi.
Cháu làm việc ở công ty.” Anh trả lời, nói chung làm tổng tài
cũng là đi làm.
“Ừm.” Bà Thích biết chức vị của anh
nhất định không thấp. Đột nhiên nghĩ đến lần trước Thiên Tứ
cùng với Vi Vi vội vã kết hôn như vậy có phải có liên quan đến cậu ta không, quyết định dò xét một chút. “Hạo Thiên đúng không? Vậy tôi cứ kêu như vậy nhé. Xin hỏi cậu cùng với Vi Vi nhà tôi rất thân sao?”
“Vâng, vô cùng thân.” Uông Hạo Thiên nói. Chuyện thân mật nhất cũng đã làm vậy còn không thân sao.
“Vậy à. Sao tôi chưa từng nghe Vi Vi
nhắc đến cậu?” Bà Thích lẩm bẩm nói. Nếu thật sự cậu ta và Vi
Vi rất thân tại sao từ trước đến giờ con bé chưa từng nói đến.
“Vi Vi chưa từng nói về cháu với dì
sao? Cháu cứ tưởng rằng cô ấy đã nói với dì về cháu, cho nên
hôm nay cháu đến thăm dì.” Uông Hạo Thiên giả vờ kinh ngạc nhìn
bà. “Vậy dì sẽ không trách cháu đường đột chứ.”
“Không có. Tôi còn phải cám ơn cậu.”
Nhìn thấy dáng vẻ của anh, bà Thích càng thêm bất an. Rốt cuộc
anh và Vi Vi có quan hệ gì? Chẳng lẽ Vi Vi đã yêu anh ta cho nên
mới không muốn gả cho Thiên Tứ?
“Dì, ban nãy nghe bác sĩ nói bệnh
tình của dì cũng khá tốt rồi, sắp tới có thể xuất viện. Căn nhà trước kia quá nhỏ nên cháu đã mua một ngôi nhà mới, hi
vọng sau khi dì ra viện sẽ vào đó ở. Nếu có gì không hài
lòng, cháu sẽ thay đổi.” Uông Hạo Thiên lấy lòng nói.
“Nhà?” Bà Thích nhìn anh chằm chằm.
Một căn nhà ít nhất hơn một trăm vạn thế mà anh tùy tiện tặng sao? Là anh có rất nhiều tiền hay là còn có mục đích khác?
Không được, bà không thể nhận. “Cậu khách sáo quá, ngôi nhà đắt
tiền như vậy chúng tôi không thể tùy tiện nhận. Chúng tôi đã có
nhà ở, tuy rằng tồi tàn nhưng mà vẫn là nhà của mình. Dù sao
cũng rất cám ơn cậu.”
“Là dì quá khách sáo Cháu chỉ là
muốn dì và Vi Vi sống cuộc sống tốt hơn một chút.” Uông Hạo
Thiên nói. Xem ra mẹ của cô rất có nguyên tắc.
“Vậy để cho Vi Vi quyết định đi.” Bà Thích nói, bà cũng tin tưởng Vi Vi sẽ không nhận.
“Được rồi dì. Vậy cháu không quấy
rầy dì nữa. Hôm khác cháu lại cùng Vi Vi đến thăm dì. Hẹn gặp
lại.” Uông Hạo Thiên gật đầu, rời khỏi phòng bệnh.
Lòng của bà Thích lại không thể an ổn
được, gọi y tá đến nhờ gọi điện thoại thế nhưng điện thoại di
động của Vi Vi lại tắt máy. Sao con bé lại tắt máy? Có phải
có chuyện gì hay không? Trong lòng lo lắng, bà chỉ có thể gọi
điện cho Thiên Tứ.
“Vi Vi, em lau mồ hôi đi.” Hoàng Thiên
Tứ đưa cho cô một tờ khăn giấy, chợt nghe thấy điện thoại đột
nhiên vang lên, nhìn thấy một dãy số lạ, nghe máy nói: “Xin
chào.”
“Thiên Tứ à? Là bác đây. Vi Vi có ở cùng với con không?” Bà Thích có chút sốt ruột hỏi.
“Bác, có chuyện gì vậy? Vi Vi đang ở
cùng với con. Bác muốn cô ấy nghe điện thoại không?” Nghe thấy
giọng nói của bà, anh vô cùng kinh ngạc. Sao bà lại gọi điện
thoại cho mình?!
“Không cần. Cháu bảo nó qua đây gặp
bác là được rồi.” Bà Thích nghe thấy bọn họ ở chung với nhau
trong lòng thả lỏng, trực tiếp nói cúp điện thoại, trong điện
thoạ