
ng không? Rửa tay ăn cơm đi.” Cô cười đi tới đón lấy cặp tài liệu trong tay anh.
“Vi Vi.” Thế nhưng anh lại thoáng cái
ôm lấy cô: “Em vất vả rồi, ngày hôm qua anh uống rượu, em nhất
định mệt chết đi.”
“Không đâu, mau ăn cơm đi. Em đã làm xong rồi.” Cô trốn tránh, quả là không còn mặt mũi đối mặt anh.
“Được, ăn cơm, thật đói bụng nha.”
Hoàng Thiên Tứ buông cô ra ngồi vào bên bàn, vừa ăn cơm vừa cùng cô nói về chuyện của công ty.
Cô chỉ là thỉnh thoảng chen miệng
nói một câu, chủ yếu là nghe nhiều hơn. Nói một lúc sau lại bất tri bất giác nói đến chuyện hồi nhỏ của bọn họ, không khí
dường như thật ấm áp. Ai cũng không nói đến chuyện đêm hôm đó,
thật giống như chưa từng xảy ra.
“Thiên Tứ, em về đây. Ngày mai em lại
đến.” Nhìn thấy thời gian không còn sớm, cô đứng dậy cầm lấy
túi chuẩn bị đi ra cửa.
“Vi Vi, anh đưa em về.” Hoàng Thiên Tứ nói.
“Không cần, đâu phải rất xa, vài trạm xe thôi mà. Hơn nữa, đến lúc anh quay về chắc là không còn xe
bus, ngày mai anh còn phải đi làm nữa, vẫn nên nghỉ ngơi sớm
một chút.” Cô vừa mang giày vừa nói.
“Vậy em cẩn thận một chút.” Lúc này Hoàng Thiên Tứ cũng không kiên trì nữa.
“Vâng, hẹn gặp lại.” Cô vẫy vẫy tay.
“Vi Vi, chờ một lát.” Anh đột nhiên gọi cô lại.
“Sao vậy?” Cô dừng bước.
“Cuối tuần có rảnh không? Anh muốn đưa em đến một nơi.” Anh nhìn cô hỏi.
“Ừm, có rảnh. Nơi nào vậy?” Cô gật gật đầu.
“Đi rồi em sẽ biết. Cuối tuần anh đón em.” Anh nói.
“Được rồi, vậy em đi đây.” Cô xoay người đi xuống lầu, không biết anh sẽ mang mình đi đâu.
Hoàng Thiên Tứ chăm chú nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt ngưng trọng nhìn thật lâu mới quay về phòng.
Uông gia.
“Hạo Thiên, tuần này anh có rảnh
không? Em muốn anh dẫn em đi ra ngoài chơi.” Daisy từ trên lầu đi
xuống, từ phía sau sô pha ôm cổ của anh.
“Chủ nhật này anh không rảnh, để cho Thiên Lỗi cùng em đi đi.” Uông Hạo Thiên không chút dấu vết né tránh cô.
“Lại là Thiên Lỗi.” Cô giả bộ bất mãn ngồi vào bên cạnh anh.
“Sao vậy? Em không thích cậu ấy sao,
hay là cậu ấy đối xử không tốt với em?” Uông Hạo Thiên cố ý
hỏi, chẳng lẽ bọn họ phát triển không tốt.
“Cũng không phải, chỉ là bởi vì đối xử với em tốt quá, cảm giác là lạ. Hơn nữa, em muốn anh dẫn
em đi chơi.” Cô nhấc đầu tựa vào vai của anh.
“Sao lại là lạ? Thiên Lỗi là người tốt, rất nhiều cô gái đều thích cậu ấy.” Uông Hạo Thiên sâu xa nói.
“Thật sao? Nhưng mà em không thích anh ấy, em chỉ thích anh.” Daisy biết anh có chủ ý gì, trực tiếp nói.
“Tốt lắm, đừng ầm ĩ nữa. Nếu em không
thích cậu ấy đi cùng em, vậy thì em ở nhà hoặc là một mình
đi ra ngoài.” Uông Hạo Thiên nhẫn nại nói, đã có chút không kiên nhẫn.
“Thôi được rồi, anh phải làm việc, em không thể miễn cưỡng anh. Dù sao em định mua đồ linh tinh của
phụ nữ, em đi tìm Vi Vi cùng đi với em vậy.” Daisy nói, anh không phải là muốn ở cùng với Vi Vi sao, đừng nghĩ rằng mình là
đồ ngốc.
“Em rất thân với cô ấy?” Uông Hạo Thiên nhìn cô chằm chằm, cô không phải muốn làm anh bị loạn chứ.
“Không phải rất thân, có lẽ xem như
bạn bè, cho nên tiếp xúc nhiều một chút thì sẽ rất thân. Không nói với anh nữa, em đi ngủ trước đây.” Daisy nói xong chạy lên
lầu cười đắc ý, đừng cho là mình không hề có biện pháp.
Uông Hạo Thiên nhìn cô, không được,
không thể để cho hai người bọn họ ở cùng với nhau. Vậy sau này
mình làm sao bây giờ, thế này căn bản không có cơ hội một mình ở chung với Vi Vi, Daisy nhìn thì rất đơn thuần kỳ thật rất
có tâm kế. Đang ngủ say sưa, Sở Thiên Lỗi liền bị một hồi chuông điện thoại di động đánh thức, ngái ngủ mắt
còn chưa mở, nhận điện thoại: “Alo, ai đó?”
“Thiên Lỗi, sao cậu lại ngủ sớm vậy?” Uông Hạo Thiên khó hiểu hỏi, nhìn đồng hồ thấy mới chín giờ.
“Cậu không biết xấu hổ sao còn hỏi.
Mỗi ngày tôi phải đi cùng vị hôn thê của cậu đến mệt chết đi
được, cậu lại nhàn hạ.” Sở Thiên Lỗi bất mãn nói.
“Được rồi, nói đến Dasiy tôi muốn
hỏi hai người phát triển thế nào? Cô ấy có cảm giác đối với
cậu không?” Uông Hạo Thiên hỏi, đây mới là điều anh quan tâm
nhất.
“Có cảm giác, có điều, chỉ là tình
cảm bạn bè. Cô ấy nói cô ấy yêu cậu, tôi đoán rằng cô ấy chỉ
coi tôi như một người anh trai, chẳng qua trong lòng tôi cũng xem
cô ấy như em gái. Có thể khẳng định giữa chúng tôi chắc là sẽ không có kết quả. Cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đi. Được
rồi, không nói với cậu nữa, tôi phải bổ sung giấc ngủ đã.” Sở Thiên Lỗi ngáp, nói xong cúp điện thoại.
Uông Hạo Thiên để điện thoại