
hiệp nhìn thấy dáng vẻ anh thế này bèn khuyên nhủ.
“Tôi không sao, không cần phải quan tâm
tôi, tôi đang cao hứng. Nào, thêm một ly.” Hoàng Thiên Tứ tuy rằng đầu có chút choáng nhưng mà trong lòng hiểu rất rõ, anh chỉ
muốn làm cho mình uống say.
Đồng nghiệp đành bất đắc dĩ mặc cho anh uống say như chết mới dìu anh về đến chỗ ở của anh.
Thích Vi Vi mang quần áo giặt sạch,
sau đó thì vẫn luôn ngồi ở một chỗ chờ anh trở về. Tay chống
lên cằm có phần bùn ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng chìa khóa
vội vàng đi đến mở cửa: “Thiên Tứ, anh đã về.”
Lại nhìn thấy anh được hai người dìu đứng ở cửa, toàn thân mùi rượu.
Đồng nghiệp nhìn thấy cô sửng sốt
một chút lập tức hiểu được: “Cô chắc là Thích Vi Vi rồi, Thiên
Tứ thường xuyên nhắc tới cô. Hôm nay tăng ca cho nên mọi người đi
uống một ly, anh ấy uống say nên chúng tôi dìu anh ấy về.”
“Vậy cám ơn các anh.” Thích Vi Vi để
cho bọn họ đỡ anh lên giường, rồi nói: “Các anh ngồi chơi một
lát, tôi đi rót cho các anh ly trà.”
“Cám ơn cô, không cần đâu. Bây giờ
cũng muộn rồi, chúng tôi cũng phải về nhà.” Đồng nghiệp nói,
nhìn căn phòng hâm mộ lại nói: “Thiên Tứ thật là có phúc, có
một người bạn gái tốt như vậy, dọn dẹp nhà cửa thật sạch
sẽ.”
Thích Vi Vi chỉ ngượng ngùng cười cười, đưa bọn họ đến cửa: “Các anh đi thong thả.”
“Uống rượu nào, chúng ta tiếp tục
uống rượu. Không say không về.” Hoàng Thiên Tứ ở trên giường nói
lung tung, muốn đứng dậy rồi lại ngã xuống.
Thích Vi Vi nhìn thấy dáng vẻ này
của anh rất đau lòng cũng rất áy náy, biết anh là vì mình
mới uống rượu. Rót một ly nước mật ong đi đến, nhẹ giọng gọi: “Thiên Tứ, anh uống nước này sẽ thoải mái hơn chút.”
“Tránh ra.” Tay Hoàng Thiên Tứ vung tay lung tung, nước mật ong liền đổ hết lên người cô.
Cô vừa định đi lau liền nhìn thấy anh khó chịu, giống như là muốn nôn, vội vàng đi lấy chậu nhưng mà đã chậm.
“Ọe.” Anh phun toàn bộ ở trên giường, một mùi gay mũi khó ngửi khiến cô thiếu chút nữa chạy đi.
Chẳng quan tâm quần áo trên người
mình ướt sũng, cố sức đem anh kéo đến trên ghế sa lon, dùng
khăn mặt lau mặt cho anh. Sau đó đem khăn trải giường rút ra để
đổi một cái khăn trải giường sạch sẽ, lại cố sức đem anh đặt
ở trên giường.
Làm tốt tất cả mọi chuyện, cô đã mệt đến toàn than đổ đầy mồ hôi, đứng thở phì phò mới cảm giác rất mệt mỏi.
“Vi Vi …Vi Vi …” Anh đột nhiên bắt lấy tay cô, gọi tên của cô.
“Em đây. Thiên Tứ, em ở đây.” Cô ngồi vào bên cạnh anh.
“Vì sao phải đối xử với anh như vậy? Vì sao? Anh rất đau khổ, rất đau khổ, anh thật sự rất yêu em.”
Hoàng Thiên Tứ vô ý thức thống khổ nói, nước mắt theo khóe
mắt chảy xuống.
Thích Vi Vi nhìn thấy như vậy, giọt
nước mắt kia liền rơi ở trong lòng của cô, tại sao cô lại tổn
thương anh đến mức độ này, nước mắt từng giọt từng giọt rơi ở trên tay anh.
“Đừng rời xa anh! Đừng rời xa anh!” Anh cầm tay cô nắm chặt trong ngực của mình.
“Thiên Tứ.” Thích Vi Vi nhìn thấy anh thống khổ như vậy, nước mắt rơi đầy mặt.
**************************************************
Ring ring ring, Hoàng Thiên Tứ bị một
hồi chuông báo thức đánh thức, mở to mắt, ngồi dậy, có chút
không dám tin nhìn căn phòng sạch sẽ trước mắt. Chính mình đã
dọn dẹp mọi thứ sao, tại sao lại không nhớ rõ.
Nhìn thấy trên bàn bày cháo cùng đồ ăn sáng đã làm? Còn có vài món đồ ăn hoàn toàn chưa động đến. Là ai? Vi Vi sao? Đây là người đầu tiên anh nghĩ đến, nhưng mà
tại sao cô lại đến đây.
Đi vào phòng vệ sinh liền nhìn thấy
bên trong cũng sạch sẽ sáng sủa, khăn mặt, bàn chải đánh răng,
tất cả đều được xếp đặt chỉnh tề.
Ngửi thấy trên người mình một cỗ
mùi, dứt khoát cởi quần áo ra đi tắm, dùng khăn mặt lau tóc.
Anh cầm áo sơ mi ngày hôm qua lấy ra, anh nhớ rõ đây là một
chiếc cuối cùng của mình, mấy chiếc kia anh vẫn chưa giặt, đột
nhiên nghĩ đến đống quần áo bẩn này đâu, vừa quay đầu lại
liền nhìn thấy trên ban công treo đều là quần áo đã được giặt
sạch.
Anh đã hoàn toàn có thể khẳng định, người dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp như vậy nhất định là Vi Vi. Trong lòng cảm thấy ấm áp, cô đến đây lúc nào, thế
nhưng lại ảm đạm, cô làm thế này coi như là giải thích sao.
Thích Vi Vi tan học lại chạy đến chỗ ở của anh, vừa vào cửa liền dọn dẹp sơ căn phòngmột chút.
Cầm tất cả quần áo anh mới thay đi giặt, nhìn thời gian kém
không nhiều lắm mới đem đồ ăn ngày hôm qua hâm nóng lại.
Vừa mới đặt xuống, cửa mở thì anh đã về.
“Thiên Tứ, anh đã về. Có đói bụ