
p.
“Em ở nhà Tiếu Tiếu, vậy thật kì quái, anh gọi điện cho em, thì anh ta là người bắt máy…” Ánh mắt Hoàng Thiên Tứ âm trầm sắc bén nhìn chằm chằm cô, bỏ lửng câu nói.
Nghe được câu này trái tim Thích Vi Vi đã gần muốn nhảy ra ngoài, kinh hãi nhìn anh: “Anh …Anh biết.”
“Anh biết, cái gì anh cũng biết. Vỉ
sao phải lừa anh? Vì sao vẫn còn ở cùng một chỗ với anh ta? Em không biết làm như vậy anh sẽ đau lòng sao? Em thật sự không để ý đến cảm nhận của anh một chút nào sao?” Hoàng Thiên Tứ bỗng
chốc bạo phát ra, dùng tay nắm chặt bả vai của cô.
“Em …em …” Cô hoảng sợ nhìn anh, không
biết nên giải thích thế nào. Cô không thể giải thích, cũng
không biết nên giải thích từ đâu.
“Em cái gì? Vi Vi, tại sao em có thể
đối xử với anh như vậy? Không phải chúng ta sắp đính hôn sao?
Tại sao em vẫn có thể ở cùng một chỗ với anh ta?” Hoàng Thiên
Tứ kích động rống to.
“Hoàng Thiên Tứ, anh làm gì vậy?
Buông Vi Vi ra. Ngày hôm qua bọn em ở cùng một chỗ với anh ta,
nhưng Vi Vi cùng anh ta cũng không có làm gì cả, em cũng ở đó.” Đàm Tiếu Tiếu kéo cánh tay anh nói.
“Em tránh ra.” Hoàng Thiên Tứ một
phát hất tay cô ra. Cô là bạn thân của Vi Vi, tất nhiên sẽ nói
giúp cho Vi Vi, cho nên lời nói của cô không thể tin được. Hơn
nữa, bởi vì ngày hôm qua rõ ràng mình chính tai nghe được, nếu các cô chỉ là ở cùng một chỗ vì sao cô không nghe điện thoại. Tức giận bị nghẹn ở trong lòng, làm sao cũng không phát tiết
ra được.
“Em xin lỗi! Em xin lỗi!” Thích Vi Vi
không muốn lừa dối anh, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi. Cô
có thể hiểu được sự tức giận của anh.
“Đừng nói ba chữ kia, anh không thích
nghe ‘em xin lỗi’, anh chỉ hỏi em, anh với anh ta, em chọn ai?”
Hoàng Thiên Tứ tức giận ngắt lời cô. Cô nghĩ rằng một câu “em
xin lỗi” có thể giảm bớt đau đớn trong lòng mình sao?!
“Thiên Tứ, anh đừng như vậy.” Thích Vi Vi bị anh dọa khóc, cô chưa từng nhìn thấy anh tức giận như vậy.
“Vậy em muốn anh phải làm sao? Thản
nhiên chấp nhận ư? Tại sao em có thể chà đạp tình cảm của anh
đối với em như thế?” Hoàng Thiên Tứ thật sự bị cô bức điên
rồi.
“Hai người đều bình tĩnh một chút
đi.” Đàm Tiếu Tiếu ở một bên lớn tiếng quát, mới nói: “Hoàng
Thiên Tứ, anh như vậy sẽ làm cho Vi Vi sợ đó.”
Lúc này Hoàng Thiên Tứ mới nhìn
thấy cô chảy nước mắt đau đớn nhìn mình, lại càng thêm đau
lòng, đột nhiên buông cô ra, xoay người rời đi. Anh sợ, anh sợ
mình không thừa nhận nổi lời giải thích của cô, càng sợ nghe
được sự thật từ trong miệng cô nói ra.
“Thiên Tứ!” Thích Vi Vi đang định đuổi theo anh.
“Vi Vi, đừng đi. Bây giờ anh ấy rất
tức giận, cậu giải thích anh ấy cũng sẽ không nghe, huống chi
giải thích thế nào anh ấy cũng sẽ không tin cậu.” Đàm Tiếu
Tiếu kéo cô lại, hiện giờ rơi vào loại tình huống này mọi
người chỉ có thể tự mình yên tĩnh suy nghĩ.
“Tiếu Tiếu, mình nên làm sao bây giờ? Nhất định anh ấy rất tức giận, không phải mình cố ý, mình
cũng không biết gì cả mà, tại sao Uông Hạo Thiên lại xuất hiện, cậu cũng biết ngày hôm qua chúng mình uống rượu, cái gì mình cũng không biết.” Thích Vi Vi thống khổ bất lực cầm lấy tay
cô.
“Mình cũng không biết. Vi Vi, cậu
đừng khóc. Thật ra, như vậy cũng rất tốt, nếu anh ấy nghĩ
rằng cậu không đáng để anh ấy yêu, anh ấy sẽ buông tha cho cậu.
Cậu cũng không cần phiền não nữa, không phải sao?” Đàm Tiếu
Tiếu nghĩ đến hướng có lợi nói.
“Thế nhưng mình chưa từng nghĩ dùng
phương thức này để khiến anh ấy buông tay. Như vậy đối với anh
ấy quá tàn nhẫn.” Thích Vi Vi nói, dù cho mình không thể ở
cùng một chỗ với anh nhưng vẫn hi vọng sau này có thể trở
thành bạn bè.
“Đừng nghĩ nữa. Dù sao bây giờ
chuyện đã là như vậy, trước tiên cứ đi học đã. Đi thôi!” Đàm
Tiếu Tiếu cầm tay cô.
Trong lòng Thích Vi Vi lại cảm thấy
hoang mang. Cô không biết nên làm thế nào bây giờ, nên giải thích thế nào, lại càng không dám nghĩ đến kết quả.
Hoàng Thiên Tứ nổi giận đùng đùng,
đi đến cao ốc Uông thị liền xông vào bên trong. Anh muốn nói rõ
ràng với Uông Hạo Thiên, Vi Vi là của mình.
“Ông à, xin hỏi ông tìm ai?” Bảo vệ ngăn cản anh.
“Tránh ra! Tôi tìm Uông Hạo Thiên.” Giọng điệu anh không tốt nói.
“Thật xin lỗi, xin hỏi ông có hẹn trước không?” Bảo vệ hỏi.
“Tôi gặp anh ta không cần phải hẹn trước.” Hoàng Thiên Tứ nói. Anh đến tìm anh ta là để tính sổ.
“Vậy thật xin lỗi, không hẹn trước
Uông tổng chắc là sẽ không gặp ngài. Ông có thể để lại danh
tính tôi sẽ chuyển lời lại.” Bảo vệ nói.
“Tránh ra, tôi k