
di động
xuống, nếu cậu ấy nói như vậy, xem ra là không thể trông cậy vào cậu ấy, chính mình phải nghĩ biện pháp khác.
Thích Vi Vi ngồi trên xe bus nhìn sang Hoàng Thiên Tứ ở bên cạnh, không biết anh muốn đưa mình đi đâu.
Anh chỉ dịu dàng nhìn cô, cầm tay cô cũng không nói lời nào.
Ring ring ring, di động đột nhiên vang
lên, cô lấy ra, vừa nhìn thấy là số điện thoại của anh, nhanh
chóng cúp máy, sau đó tắt máy.
“Sao không nghe điện thoại?” Hoàng
Thiên Tứ hỏi. Nhìn thấy dáng vẻ cô khẩn trương như vậy thật ra
trong lòng cũng đã hiểu được vài phần.
“Số điện thoại lạ, có lẽ là gọi nhầm số hoặc là lừa tiền.” Thích Vi Vi cười cười với anh.
“Ừm.” Anh chỉ nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, không có hỏi tiếp.
Uông Hạo Thiên nghe được cô cúp máy,
sắc mặt có chút khó coi, người phụ nữ này đang làm gì vậy,
lần nào cũng làm như vậy, gọi lại lại nghe đượ: “Xin lỗi, số
điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy.”
Tắt máy, cô sao lại dám tắt máy.
Chẳng lẽ cô thật sự cùng Daisy đi ra ngoài, đi đến phòng của
Daisy đẩy cửa ra, thì thấy Daisy vẫn còn ngủ ở trên giường.
Chẳng lẽ ở cùng một chỗ với Hoàng
Thiên Tứ, nghĩ đến cái khả năng này, sắc mặt liền trở nên khó coi, lập tức cầm áo khoác đi ra ngoài.
Xuống xe Thích Vi Vi ngây ngẩn cả
người, nơi anh mang mình đến lại là công viên, nhưng mà cô nhớ
rõ công viên này hồi nhỏ mình và anh thường xuyên đến chơi.
“Vi Vi, chúng ta vào đi. Hôm nay rất náo nhiệt.” Hoàng Thiên Tứ cầm lấy tay cô.
Cô liếc nhìn anh một cái, yên lặng đi theo. Anh mang mình đến công viên làm gì, chỉ là để giải sầu sao.
Anh vẫn cầm tay cô đi đến bên cạnh bãi cỏ xanh mới tìm một chỗ ngồi trống ngồi xuống.
Thích Vi Vi liền nhìn thấy trên bãi
cỏ xanh có cô dâu chú rể đang chụp ảnh cưới, dưới sự yêu cầu
của nhiếp ảnh gia bọn họ không ngừng tạo ra các kiểu ân ái
khiến người bên cạnh rất hâm mộ. Cô cũng không tự giác lộ ra
một nụ cười.
Hoàng Thiên Tứ nhìn bọn họ, ánh mắt không tự giác lộ ra một tia dịu dàng: “Vi Vi, em còn nhớ rõ
trước kia khi chúng ta đến đây em đã nói gì không?”
“Nói gì?” Thích Vi Vi ngây ra một lát.
Ánh sáng trong ánh mắt anh nhìn cô chậm rãi ảm đạm xuống, thì ra cô ấy đã quên.
Cô lại đột nhiên nhớ đến, hồi tưởng lại tình cảnh lúc còn nhỏ.
“Vi Vi, cháu cẩn thận một chút, không nên đi xa.” Bà ngoại ngồi ở chỗ kia dặn dò.
“Thiên Tứ, con phải trông coi em nhé.” Bà Hoàng ở một bên hô.
“Con biết mà mẹ.” Hoàng Thiên Tứ lúc
ấy mười tuổi đáp, cầm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Vi Vi, chúng ta sang bên kia chơi đi.”
“Vâng.” Đầu nhỏ của cô gật một cái, chạy đi theo bước chân của anh.
Nhìn thấy ở trên bãi cỏ xanh có
người mặc áo cưới màu trắng đang chụp ảnh, cô tò mò đi qua
hỏi: “Dì, mọi người đang làm gì vậy?”
“Các dì đang chụp ảnh cưới.” Cô dâu sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô đáp.
“Ảnh cưới là cái gì?” Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chớp mắt muốn biết được.
“Bé con, ảnh cưới chính là khi con trưởng thành, kết hôn, lưu giữ lại thời khắc lập gia đình.” Cô dâu cười nói.
“Ồ!” Cô cái hiểu cái không gật đầu,
xoay người liền lôi kéo tay anh, thật nghiêm túc nói: “Thiên Tứ,
chờ em trưởng thành gả cho anh, em cũng muốn mặc áo cưới đẹp
như vậy để chụp ảnh.”
“Được, anh nhất định sẽ cho em mặc
áo cưới đẹp nhất, hơn nữa còn đeo cho em một chiếc nơ con bướm
đẹp nhất.” Anh cũng rất nghiêm túc gật đầu.
“Anh đã nói là không cho phép đổi ý, ngoéo tay.” Cô chìa ngón tay út ra.
“Ngoéo tay, trên một trăm năm không được thay đổi.” Tay nhỏ bé của anh ôm lấy cô.
“Ha ha ha ha.” Cô dâu ở bên cạnh nở nụ cười: “Các con thật đáng yêu.” Xoay người lấy ra hai viên kẹo
đưa cho bọn họ: “Cho các con, bây giờ sang bên kia chơi nhé, dì
phải chụp ảnh.”
“Cám ơn dì!” Bọn họ cầm kẹo xoay người chạy qua một bên.
Nghĩ đến đó, ánh mắt của cô có
chút ướt át. Cô không nghĩ đến lời nói vô tâm của trẻ con
trước đây lại trở thành một lời hứa hẹn.
Hoàng Thiên Tứ chứa chan tình cảm
nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “‘Thiên Tứ, chờ em trưởng thành gả cho
anh, em cũng muốn mặc áo cưới đẹp như vậy chụp ảnh.’ Em còn
nhớ không?”
“Em nhớ, em nhớ rồi.” Nước mắt của
cô rơi xuống: “Anh nhất định sẽ cho em mặc áo cưới đẹp nhất,
hơn nữa còn đeo cho em chiếc nơ con bướm đẹp nhất.”
“Vậy bây giờ những lời này em còn muốn thực hiện ko6ng?” Ánh mắt anh không chớp, nhìn cô chằm chằm.
“Em …em sẽ thực hiện.” Cô dừng một chút, trên mặt mang cười nhưng lại mang theo nước mắt.
Mặc dù biết có lẽ đó cũng