
mặt mình nhìn mình, nhẹ nhàng an ủi cô.
“Vi Vi, muốn khóc thì cứ khóc đi.
Khóc lên thì mọi chuyện đều qua.” Đàm Tiếu Tiếu nói, hiện tại phương pháp phát tiết tốt nhất chính là khóc thật lớn.
Cô lại chỉ lắc đầu, cắn chặt môi,
không để cho mình phát ra một thanh âm nào. Vào lúc này cô còn
cần thiết phải khóc sao?
Đã nhìn thấy cô sắp cắn nát môi
mình, Đàm Tiếu Tiếu đau lòng ôm lấy cô “Đừng ngốc như vậy, coi
như uất ức, coi như khổ sở, nhưng đừng bao giờ thương tổn bản thân,
không ai đáng giá để chúng ta phải làm như vậy.”
“Thế nhưng mình thật sự rất khổ sở, rất thống khổ. Tuy rằng chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ
thuộc về mình nhưng thật sự đến một ngày như thế này, lòng
đều tan nát …” Thích Vi Vi thống khổ, lấy tay túm lấy tóc của
mình.
“Mình hiểu mà, mình hiểu.” Đàm Tiếu Tiếu vội vàng cầm chặt tay cô. Có điều chuyện tình cảm mình
không thể giúp cô, cũng không có cách thay cô khổ sở.
Uông Hạo Thiên nhìn thấy bộ lễ phục
chú rể đặt ở trên giường, chẳng qua chỉ ngồi ở chỗ kia hút
thuốc lá. Đã vài ngày không gặp được cô rồi, muốn đi tìm cô
nhưng lại không bỏ ra được một chút thời gian nào, gọi điện
thoại cho cô, điện thoại di động của cô luôn tắt máy.
Xem ra tấm ảnh cưới trên báo lớn như
vậy cô nhất định nhìn thấy, có thể tưởng tượng ra bây giờ cô
thống khổ như thế nào, rất muốn đi tìm cô nhưng mà tìm được cô rồi thì nên nói cái gì, giải thích có vẻ như là dư thừa.
Bà Uông đi đến nhìn thấy dáng vẻ
khó xử của anh, lấy tay đặt ở trên vai anh, đau lòng nhìn con
của mình “Mẹ không biết nên nói với con cái gì, mẹ biết con ấm ức, nhưng mẹ không thể để cho con hủy hôn.”
“Mẹ, con không sao. Mẹ đừng lo lắng.” Uông Hạo Thiên nhìn mẹ nói, anh biết mình không thể đổi ý.
“Vậy là tốt rồi, nghỉ ngơi thật tốt đi. Ngày mai hôn lễ sẽ rất mệt đó.” Bà Uông nói, đương nhiên
bà nói mệt chính là tâm mệt.
“Vâng, mẹ cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh gật đầu, anh có thể ngủ được sao.
Thích Vi Vi mở to mắt nhìn lên trần
nhà, hiện tại chắc khoảng mười hai giờ, lập tức sẽ đến ngày
mai, lập tức sẽ đến thời điểm anh kết hôn. Hiện tại anh đang
làm gì? Có lẽ mình thật sự quá ngây thơ rồi.
Kết hôn giả, thật sự có thể kết hôn giả sao? Chẳng lẽ lâu ngày không sinh tình sao?
“Mẹ, con đi đây.” Cô đeo ba lô, giọng nói có vẻ hữu khí vô lực.
“Vi Vi, đi cẩn thận.” Bà Thích đưa cô
đến cửa nói, bà nhìn ra cô rất khổ sở nhưng mà mình không có
cách nào an ủi cô, lại càng không muốn chạm đến chuyện này.
Cúi đầu nhìn mũi chân của mình, vừa đi ra khu nhà liền nhìn thấy một đôi giày da sáng bóng dừng ở trước mặt mình, chậm rãi ngẩng đầu liền nhìn thấy anh một
thân quần áo chỉnh tề, nhưng mặt có chút tiều tụy. Hôm nay
không phải ngày anh kết hôn sao? Tại sao anh lại đến đây? Nhìn
anh lại một câu cũng không nói nên lời, cảm giác trong lòng là
phức tạp như vậy.
“Vì sao không bật di động?” Anh nhìn cô chằm chằm, câu nói đầu tiên liền chất vấn.
“Không muốn bật.” Cô nói ba từ rất đơn giản, mở thì có thể thế nào.
“Em không biết là anh sẽ gọi điện thoại cho em sao?” Câu trả lời của cô khiến Uông Hạo Thiên có chút tức giận.
“Không biết, em nghĩ đến anh bận
nhiều việc nên không rảnh.” Cô rũ mắt xuống, không phải anh vội
vàng chuẩn bị hôn lễ sao, sao có thể có thời gian gọi điện
thoại cho mình.
“Em đang tức giận.” Uông Hạo Thiên thở dài “Anh cùng với Daisy kết hôn, chỉ có điều em …” Nói còn
chưa nói xong đã bị cô ngắt lời.
“Chúc mừng anh, chúc mừng anh kết
hôn. Chẳng qua em không có quà tặng, em nghĩ anh cũng không thiếu quà, nên tặng anh một câu đi. Hi vọng hai người hạnh phúc.” Cô
cố gắng hết sức khiến cho mình mỉm cười, sáng sớm chạy đến
là muốn tự nói với cô anh sắp kết hôn sao?
“Vi Vi, em đừng như vậy được không? Em
không biết em như vậy sẽ khiến anh đau lòng sao, sẽ khiến anh khổ sở sao?” Uông Hạo Thiên thống khổ cầm lấy bả vai của cô.
“Vậy anh muốn em phải làm sao? Chẳng
lẽ muốn để cho em ngăn cản hôn lễ của anh sao? Khiến anh không
thể kết hôn sao? Anh đã nghĩ qua cảm nhận của em chưa?” Thích Vi Vi rốt cuộc bạo phát, kích động né tránh tay của anh.
“Anh nói rồi, đó chỉ là kết hôn giả. Em phải tin anh.” Uông Hạo Thiên bắt lấy tay cô.
“Kết hôn giả? Ai tin anh kết hôn giả?
Ai sẽ đi xem các người có vào động phòng hay không?” Cô quát, cái
từ ‘giả’ kia không có bất cứ ý nghĩa gì cả.
“Xì.” Uông Hạo Thiên lại đột nhiên
cười phá lên, ôm cô vào trong ngực “Đồ ngốc, thì ra em đang lo
lắng vấn đề này.