
"Em biết em sai rồi, xin lỗi." Cô đã thấy
hối hận khi làm vậy.
"Xin lỗi có ích sao? Em có biết vừa rồi anh lo lắng thế
nào không? Đó là mạng người, không phải dùng yêu hay không yêu để lựa chọn. Cho
dù không phải Phương Thải mà là một người xa lạ anh cũng khó mà lựa chọn. Em thật
là ấu trĩ, dùng cách thức này để thử anh. Anh nói cho em biết, chúng ta kết
thúc. Kết quả như vậy em vừa lòng chưa?" Lý Tường thực sự tức giận.
Đàm Tiếu Tiếu thấy anh thấy anh thực sự nổi giận, muốn cùng
mình chia tay, nước mắt tủi thân như trân châu đua nhau rơi xuống.
Thích Vi Vi không nghĩ tới anh ta phản ứng mạnh như vậy, vội
vàng đứng trước mặt anh nói: "Nếu anh muốn trách thì trách tôi, là tôi bảo
Tiếu Tiếu làm vậy."
Lý Tường lạnh nhạt nhìn cô: "Bây giờ là chủ ý của ai đã
không còn quan trọng, quan trọng là các người thật quá đáng."
"Tiếu Tiếu cũng bởi vì yêu anh, tha thứ cho cô ấy đi."
Phương Thải nhẹ giọng nói.
"Em không cần nói thay cô ấy. Anh thật không ngờ em có
thể đồng ý cùng các cô ấy thực hiện một trò đùa ấu trĩ như vậy." Lý Tường
cũng không nghe lời cô.
Phương Thải khổ sở rũ mắt xuống, lấy tay thúc thúc vào một
bên Tiếu Tiếu nói: "Trò đùa này thật sự quá trớn, nếu cô yêu anh ấy, nhanh
nhanh nhận sai còn kịp." Nói xong đẩy cô lên trước mặt anh.
"Tránh ra!" Lý Tường nhìn chằm chằm cô, giọng điệu
lạnh như băng.
"Em... em..." Đàm Tiếu Tiếu muốn giải thích, thế
nhưng một chữ cũng không nói được.
"Em nói gì anh cũng không muốn nghe nữa!" Lý Tường
đẩy cô một cái, đầu cũng không quay lại, bước ra ngoài.
Anh thật sự cứ như vậy rời đi sao? Đàm Tiếu Tiếu quýnh lên,
buột miệng nói: "Anh không cần em, cũng không cần con luôn phải
không?"
"Con?" Phương Thải sửng sốt, Lý Tường cũng ngây ngẩn
cả người, xoay người trước mặt cô, đưa tay nắm lấy bả vai cô: "Em mới vừa
nói cái gì? Con gì??"
"Con của em, cũng là con của anh." Đàm Tiếu Tiếu nức
nở nói.
"Em mang thai?!" Lý Tường kinh ngạc, ánh mắt hiện
lên vẻ ngạc nhiên vui mừng.
"Vâng." Cô gật đầu.
"Vì sao không nói cho anh biết!" Lý Tường dịu dàng
nhìn cô, thay cô lau đi nước mắt.
Nhìn thấy anh để ý đứa bé như vậy, lúc này Thích Vi Vi mới
thở ra, giải thích: "Tiếu Tiếu mang thai, thế nhưng cô ấy lại sợ anh không
thực sự yêu cô ấy, cho nên do dự không biết có nên nói cho anh biết hay không.
Cô ấy cũng không muốn anh bởi vì đứa bé mới yêu cô ấy, cho nên tôi mới đưa ra
biện pháp này."
"Em..." Lý Tường trừng mắt nhìn Tiếu Tiếu, vừa tức
vừa buồn cười, nhưng nghĩ đến trong bụng cô đang mang đứa con của mình, giọng
nói dịu đi: "Bây giờ em đã biết rõ chưa?!"
"Vâng, biết rồi." Hiểu được rõ ràng, cô liều mạng
gật đầu, lại nói: "Nhưng mà, em lo lắng anh tính tình nóng nảy như vậy, em
có nên gả cho anh hay không?" Ai bảo anh tức giận với cô.
"Đàm Tiếu Tiếu, anh có nói muốn lấy em sao? Anh chỉ muốn
đứa con của anh." Lời nói như vậy nhưng tay lại ôm cô thật dịu dàng.
"Đó là con của em, ai nói là của anh!"
"Em nói lại lần nữa xem!"
Nhìn thấy bọn họ liếc mắt đưa tình ngọt ngào như vậy, Thích
Vi Vi cùng Phương Thải thật thức thời rời đi.
********************
"Cám ơn chị! Thật có lỗi với chị... " Phương pháp
này thật sự rất quá đáng, bất kể anh ta chọn ai, hai người đều có một người bị
tổn thương. Lúc này Vi Vi rất hối hận bản thân mình đã thiếu cân nhắc.
"Không có gì, cô không cần tự trách mình. Thực ra tôi
cũng rất muốn biết, cho nên mới đồng ý. Có điều tôi cũng đã đoán được kết quả
này. Bọn họ có thể hạnh phúc, tôi cũng rất thỏa mãn. Dù sao tôi cũng đã chính
tay kết liễu hạnh phúc của mình."Phương Thải rũ mắt xuống. Có một số việc
không phải hối hận là có thể xoay chuyển được.
"Chị là một người tốt. Chị nhất định sẽ hạnh
phúc." Thích Vi Vi cầm tay cô, thành tâm chúc phúc.
"Cảm ơn cô! Chúng ta đều sẽ hạnh phúc." Phương Thải
tươi cười với cô.
********************
Mấy ngày tiếp theo, Thích Vi Vi có chút nhàm chán, cả ngày đều
ngồi trước máy tính tìm việc làm, gửi sơ yếu lý lịch, thỉnh thoảng cùng anh
Thiên Tứ gặp mặt. Sáng sớm, cô nhận được điện thoại của Uông Hạo Thiên nói chuyện
ở Mỹ anh đã xử lý xong, ngày mốt là có thể trở lại Thượng Hải. Thế nhưng, người
đến gặp cô không phải là anh mà là Daisy.
"Nhìn thấy tôi không cần phải kinh ngạc." Trong tiệm
cafe, Daisy ngồi đối diện cô, đôi mắt xem ra đã khóc rất nhiều, gương mặt cũng
rất tiều tụy.
"Cô có khỏe không?" Thích Vi Vi biết cô vừa mất đi
người thân.
"Ừm, khá tốt." Daisy gật đầu, chuyển đề tài
nói:"Tôi hôm nay gặp cô là có chuyện muốn nói cùng cô."
"Tôi biết. Cô nói đi." Thích Vi Vi nhìn cô, đây
cũng là thời điểm các cô nên nói chuyện.
"Tôi nghĩ, Hạo Thiên nhất định nói với cô đám cưới của
chúng tôi là giả, nhưng mà tôi muốn nói với cô, tôi không nghĩ vậy. Tôi thật sự
yêu anh ấy, tôi sẽ không rời khỏi anh ấy. Tôi cũng biết hai năm nay anh ấy vẫn
luôn trở về gặp cô. Tôi cũng nói tôi sẽ không để ý, bởi vì chăm sóc ba nên
không quan tâm đến. Hiện tại tôi không muốn Hạo Thiên vất vả như vậy."
Daisy nhìn cô nói.
"Cô muốn nói gì?" Thích Vi Vi có chút không rõ, cô