
nay không phải nói chuyện hợp
tác, chỉ là cùng nhau dùng bữa, cô nhớ biểu hiện cho tốt một chút, lời nên nói
hay uống rượu đều phải làm cho khéo.” Quản lý dặn dò.
“Vâng.” Cô gật đầu, trong lòng đột nhiên cảm thấy không yên.
Cô sợ mình làm không tốt, nên làm cái gì bây giờ?
Cửa được mở ra, cô cùng quản lý vội vàng đứng lên.
Ngoài cửa, Uông Hạo Thiên và Sở Thiên Lỗi mang theo nụ cười
tà mị nhìn cô.
Thích Vi Vi ngẩn người, sao lại là anh? Sắc mặt lập tức trở
nên khó coi, nháy mắt cũng hiểu được. Cô còn thắc mắc tại sao có chuyện tốt như
vậy, nhất định đều là anh sắp đặt, muốn bỏ đi lại e ngại quản lý.
“Uông tổng, giám đốc Sở, xin chào. Mời ngồi.”Quản lý cực kỳ
nhiệt tình mời.
“Mọi người cũng ngồi đi.” Uông Hạo Thiên trực tiếp ngồi xuống,
ánh mắt lại nhìn về phía cô.
Thích Vi Vi muốn né tránh lại không có chỗ nào để trốn.
“Vi Vi, để tôi giới thiệu với cô vị này chính là tổng tài của
tập đoàn Uông thị.” Quản lý liền giới thiệu với cô.
“Uông tổng, xin chào.” Cô cố nở nụ cười, bắt tay anh.
“Xin chào.” Uông Hạo Thiên cầm lấy tay cô, ngón tay khẽ siết
mạnh một cái.
Thích Vi Vi nhanh chóng rút tay về, hung hăng trừng mắt với
anh, anh lại chỉ nở nụ cười tà ác.
“Uông tổng, giám đốc Sở, tôi xin kính hai vị ly này, cảm ơn
sự chiếu cố của hai vị, cũng hi vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.” Quản lý đứng
lên cầm ly rượu uống cạn trước.
“Vương quản lý khách sáo rồi. Có điều, tôi cũng muốn cùng cô
gái xinh đẹp đây uống một ly, không biết có được vinh hạnh đó hay không?” Sở
Thiên Lỗi nhìn cô nói.
“Có thể cùng giám đốc Sở uống rượu là vinh hạnh của chúng
tôi mới phải. Vi Vi, cô kính giám đốc Sở một ly đi.” Quản lý quay sang nhắc nhở
cô.
“Tôi không biết uống rượu, tôi nghĩ giám đốc Sở chắc cũng sẽ
không làm khó xử phụ nữ như tôi chứ?” Thích Vi Vi không nể tình đáp.
“Vi Vi…” Quản lý cho cô một cái nhìn cảnh cáo, đã nhắc nhở
cô phải cư xử khéo léo, cô muốn gây sự sao?
“Được, tôi uống.” Thích Vi Vi chỉ biết là anh cố ý, cũng
không muốn để quản lý phải khó xử, uống một hơi cạn ly rượu. Do uống quá mau
nên lập tức ho khan.
“Vi Vi, sao rồi?” Quản lý quan tâm hỏi.
“Tôi không sao.” Cô lắc đầu, liền thấy Uông Hạo Thiên quan
tâm nhìn về phía mình, cô quay đầu sang hướng khác, không thèm nhìn tới anh.
“Cô Thích thật sảng khoái, tôi kính cô một ly.”Uông Hạo
Thiên cầm ly rượu trong tay nâng lên trước mặt cô.
Thích Vi Vi dõi theo anh, anh chính là đang cố tình. Cầm lấy
ly rượu mới được rót đầy, cụng ly cùng anh rồi lại nâng ly uống một ngụm cạn sạch,
đảo ly lại: “Vừa lòng rồi chứ?”
“Vừa lòng, cực kỳ vừa lòng.” Uông Hạo Thiên nhìn thấy mặt cô
đã đỏ ửng, anh vẫn còn nhớ rõ tửu lượng của cô rất kém.
Quản lý nhìn ra có điều gì đó không thích hợp, nhưng cũng
không dám nói nhiều, ông không đắc tội nổi với tập đoàn Uông thị.
Nghe tiếng bọn họ nói chuyện, Thích Vi Vi chỉ cảm thấy đầu
càng ngày càng đau, trước mắt bóng dáng bọn họ càng ngày càng nhòe, cô tự nói với
mình phải ổn định, nhất định phải ổn định…
Sở Thiên Lỗi nhìn ra cô đã say rồi, lúc này mới đứng lên
nói: “Quản lý Vương, tôi có chút chuyện liên quan đến hợp đồng muốn nói với
ông, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện nhé.”
“Được được.” Vừa nghe đến hợp tác, quản lý Vương vui vẻ ra mặt,
xoay người dặn dò: “Vi Vi, cô ở lại từ từ tiếp Uông tổng nhé.” Nói xong liền bước
đi.
“Anh cũng đi xuống đi.” Uông Hạo Thiên ra lệnh với phục vụ.
Nhìn thấy mọi người đã đi ra ngoài hết, anh lúc này mới tức
giận, cũng thấy đau lòng ôm cô vào trong lòng:“Không uống được còn cậy mạnh.”
“Anh buông ra, đừng giả bộ tốt bụng, không phải anh muốn tôi
phải uống sao?” Tuy rằng đã say nhưng thần trí của cô vẫn còn tỉnh táo.
“Say rượu rồi còn mạnh miệng như vậy.” Uông Hạo Thiên buồn
cười nhìn cô, càng ôm cô chặt hơn: “Vi Vi, anh rất nhớ em.”
Thân thể đang giãy dụa bởi vì lời nói của anh liền trở nên cứng
ngắc. Vừa muốn mở miệng: “Tôi mới…”
Nói còn chưa dứt đã bị anh chặn miệng cô lại.
“Ưm… ưm…” Cô muốn đẩy anh ra, dần dần lại biến thành đáp lại.
Hóa ra cô cũng rất nhớ hương vị của anh.
Một trận triền miên nhiệt liệt, sau đó anh nhẹ nhàng ôm lấy
cô vào ngực: “Vi Vi, chúng ta không cần làm loạn được không? Chúng ta hòa hảo
được không? Em có biết mấy ngày nay anh đau khổ bao nhiêu, nhớ em đến thế nào
không? Anh nhận anh thua rồi, anh không muốn đấu với em nữa.”
Nhưng là hơn nửa ngày cũng không nghe tiếng cô trả lời, trên
mặt mang theo tia lửa giận đẩy cô ra:“Thích Vi Vi, em rốt cuộc muốn thế nào?”
Lúc này mới phát hiện cô thì ra đã ngủ say, anh chỉ biết cười
khổ, những lời kia anh nói là vô ích rồi, một chữ cũng không lọt vào tai cô.
Tay ôm lấy cô, tửu lượng của cô như vậy, không có tâm phòng
bị gì hết, bảo anh làm sao yên tâm đây.
Trong phòng khách sạn, Uông Hạo Thiên ngắm cô tựa như trẻ
con đang say ngủ, trên mặt vẫn còn ửng đỏ. Ngón tay khẽ vuốt ve mặt cô. Cả
tháng nay, mỗi tối anh đều suy nghĩ không rõ cô có gì tốt mà khiến cho mình
không thể dứt tâm được.
Nằm ở bên cạnh, anh ôm cô vào lòng, tham lam hít lấy hương
thơm của hơi thở