
Uông Hạo Thiên nhíu mày một chút.
“Không sao, tốt lắm. Có điều tôi cảm thấy ngạc nhiên, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cậu chủ động
tặng hoa cho phụ nữ. Thế nào? Thích cô ấy rồi hả?” Nhắc tới cô, Sở Thiên Lỗi lại nghĩ đến hành động điên cuồng của cô ngày đó, tuy rằng thật liều lĩnh nhưng lại biểu diễn rất đáng yêu.
“Tôi cũng không hiểu nữa, chẳng qua đột nhiên tâm tình khá tốt nên muốn tặng cô ấy một bó hoa.” Uông Hạo Thiên híp mắt, anh cũng không thể nói rõ cảm giác của mình là gì.
“Xem ra người ta nói không sai,
người thông minh một khi gặp phải chuyện tình cảm thì sẽ biến thành kẻ
ngu ngốc, xem ra cậu cũng biến thành kẻ ngu ngốc rồi.” Sở Thiên Lỗi trêu đùa.
“Được rồi, tôi phải đi. Chuyện còn lại giao cho cậu.” Uông Hạo Thiên đứng dậy, cầm lấy bó hoa rời khỏi văn phòng.
“Này………..” Sở Thiên Lỗi ở phía sau nhìn anh, biết có lẽ lúc này đây anh đã thật sự động tình,
chỉ là bản thân còn chưa phát hiện ra mà thôi.
Thích Vi Vi nửa nằm nửa ngồi trên giường, trong tay cầm cái điều khiển từ xa của TV, không yên lòng liên tục đổi đài.
“két” một tiếng, cửa bị đẩy ra, cô liền thấy một bó hoa bách hợp màu hồng phấn lớn. Sau đó nhìn thấy
anh đi đến, sắc mặt lập tức trở nên cứng ngắc, oán hận phẫn nộ quay đầu
đi, không thèm nhìn tới anh.
Uông Hạo Thiên đi đến trước mặt của cô, nhìn chằm chằm cô, trực tiếp nói:“Trong lòng em dù có oán cũng thế, có hận cũng thế, bây giờ tất cả đều đã là
sự thật, những chuyện trước kia không cần truy cứu nữa, anh hy vọng
chúng ta có thể chung sống hòa bình trong khoảng thời gian này.”
“Những chuyện trước kia không
cần truy cứu nữa? Anh nói thật là hay, thật là thoải mái, anh có biết
tôi đã mất đi thứ gì không? Đó là thứ quan trọng nhất của con gái, anh
bảo tôi làm sao cùng anh chung sống hòa bình đây?” Thích Vi Vi
nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh, nếu anh ta chỉ là người mua
mình, vậy thì cô cũng không trách móc gì cả, nhưng đằng này tất cả mọi
chuyện đều là bị anh dồn ép đến bước đường cùng.
Uông Hạo Thiên nhìn cô một hồi, đột nhiên khóe môi nhếch lên một nụ cười:“Thích Vi Vi, em biết không? Tất cả mọi chuyện không thể trách anh, cũng không thể trách mẹ em, nếu muốn trách chỉ có thể trách em, trách tính tình
nóng nảy của em.”
“Anh nói vậy là có ý gì?” Thích Vi Vi trừng mắt nhìn anh.
“Nếu lúc trước không phải em xúc động tát anh một cái, anh sẽ không vì vậy mà làm khó dễ em, thật ra anh cũng không thật sự muốn phòng ở của em, chỉ là em rất quật cường, cư
nhiên bán đứng bản thân. Chị Hồng đến tìm anh, quả thật lúc ấy anh chỉ
muốn giữ cho chị Hồng một chút thể diện chứ không phải anh muốn em, hoàn toàn không nghĩ tới người anh gặp lại là em, em đối với anh thù hận,
những trò đùa quỷ quái của em làm cho anh cảm thấy rất thú vị, rất muốn
chinh phục.” Uông Hạo Thiên tạm dừng một chút, rồi mới nói: “Bây giờ em đã hiểu rõ chưa?”
Thích Vi Vi kinh ngạc nhìn anh, chẳng lẽ chính vì như vậy mới làm cho anh ta càng thêm chú ý tới mình sao? Chẳng lẽ chính là bởi vì bản thân nghĩ muốn rời đi nên đã làm ra đủ thứ
chuyện, mới làm cho anh ta muốn mình sao? Cô hướng về phía anh hô to: “ Không, tôi không tin, nhất định là anh lấy cớ thôi.”
“Em bình tĩnh một chút.” Uông Hạo Thiên lập tức nắm lấy cánh tay của cô:“Anh nói rồi, mọi chuyện trước kia không cần truy cứu nữa, chúng ta cứ chung sống hòa bình trong những ngày còn lại, đừng quên, cho dù em không chấp nhận, thì em cũng không thể trốn thoát được.”
Câu nói cuối cùng làm cho cô lập tức
tỉnh táo lại, nhìn anh, vẻ mặt đau khổ, anh ta nói đúng, đã trở thành
như thế này, cho dù bản thân không cam lòng thì có thể làm được gì?
“Nếu đã không thay đổi được sự thật, như vậy hãy cố gắng làm cho chính mình vui vẻ. Tặng cho em.” Uông Hạo Thiên đặt bó hoa vào tay cô.
Cô nhìn bó hoa bách hợp rực rỡ kia, cười thê thảm: “Tại sao lại tặng hoa cho tôi? Là muốn bồi thường về việc xảy ra tối hôm qua sao?”
“Nhất định phải có nguyên nhân sao? Không phải phụ nữ ai nấy cũng đều thích hoa à?” Uông Hạo Thiên càng thêm khó hiểu nhìn cô, ngoại trừ mẹ anh ra, anh chưa
từng tặng hoa cho bất kỳ người phụ nữ nào, vốn tưởng rằng cô nhất định
sẽ thích, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt này, chẳng lẽ phụ nữ
thích trang sức hơn sao?
“Phải, nhưng còn phải xem ai tặng.” Thích Vi Vi đem bó hoa bách hợp đặt ở một bên, tuy rằng cô không muốn chịu
thua kém, nhưng không muốn đối mặt với anh nhanh như vậy, nghĩ đến tối
hôm qua cùng anh ở chung một chỗ, sắc mặt đỏ lên một chút, mất tự nhiên
xoay qua một bên, mặc kệ đối với anh là hận cũng tốt, là oán cũng tốt,
thì anh trước sau gì cũng là người đàn ông đầu tiên của mình, cái loại
cảm giác này thật phức tạp.
“Có đói bụng không? Đi ăn cơm tối trước.” Uông Hạo Thiên không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của cô, vươn tay ra.
“Tôi vừa mới ăn lúc giữa trưa, bây giờ không đói bụng.” Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cô không thể thản nhiên ở chung với anh như vậy.
“Được rồi, em tiếp tục xem TV đi. Anh đi ăn cơm tối.” Uông Hạo Thiên cúi đầu hôn lên mặt của cô một cái, mỉm cười dịu dàng với c