Pair of Vintage Old School Fru
Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325474

Bình chọn: 10.00/10/547 lượt.

ân căn bản không ngăn

cản được anh.

Rất nhanh, cô đã trần truồng hiện ra trước mặt anh, anh tham lam cắn hút lấy vẻ đẹp của cô.

“Em thật đẹp.” Tròng mắt đen thâm thúy của anh mang theo mê ly, đột nhiên vạch hai chân của cô ra.

Cô đã vô lực phản kháng, chẳng lẽ cô căn bản không hề muốn phản kháng. Một đêm này đã làm cho bọn họ chìm đắm…

Trong phòng

khách diễn ra một màn cửu biệt tái ngộ, tình cảm mãnh liệt nóng bỏng, mồ hôi từng giọt nhỏ to, tiếng thở gấp tràn ngập, khắp gian phòng nơi nơi

đều chất chứa hương vị ái muội…

Khi đã khôi phục lại sự yên tĩnh, Uông Hạo Thiên mặc quần áo, ngồi hút thuốc, vẻ mặt trầm trọng…

Thích Vi Vi

không biết anh đang nghĩ gì, cũng không muốn đoán anh nghĩ gì. Nhưng cô

vẫn hi vọng nghe được câu giải thích của anh. Vì sao anh lại mất tích

như vậy? Còn có, vị hôn thê xinh đẹp kia là thế nào? Chẳng lẽ mình hoàn

toàn không đáng để anh phải giải thích sao? Yên lặng đưa cho anh một

tách trà.

“Cảm ơn.” Uông Hạo Thiên nhìn cô, tuy rằng không hỏi nhưng ánh mắt của cô, vẻ mặt của cô đã nói cho anh biết. Anh không phải không muốn nói mà thật sự

không biết nên nói thế nào với cô. Bởi vì anh cũng chưa suy nghĩ rõ ràng lại…

“Có đói không? Em đi làm chút đồ cho anh ăn nhé.” Thích Vi Vi hỏi, cô không tìm được chủ đề nào khác nữa.

“Được.” Anh gật đầu.

“Sẽ xong ngay.” Cô đi vào bếp, làm hai phần cơm chiên trứng cho anh và cho mình, yên

lặng ăn. Không biết vì sao khóe mắt cay cay. Vì sao anh không đợi mình

đi rồi hãy về? Vì sao trước khi đi còn thấy anh gợi lên trong lòng bao

nhiêu dục vọng. Bây giờ cô mới biết cô nhớ anh bao nhiêu, tưởng niệm

hương vị của anh nhiều thế nào.

“Những ngày qua em sống có tốt không?” Uông Hạo Thiên vừa ăn vừa tùy tiện hỏi.

“Tốt lắm.” Cô chỉ gật đầu, cô sống vẫn tốt, chỉ là tâm không tốt mà thôi.

“Nhưng mà anh sống không tốt.” Anh đột nhiên nói.

“Cái gì?” Cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh.

“Mỗi ngày của anh trôi qua đều không tốt, mỗi ngày đều nhớ em, em có biết không?” Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt chân thành.

“Thật vậy sao?” Môi cô khẽ nhếch lên một nụ cười. Những lời này của anh hẳn là những

lời khách sáo thôi, cô vẫn tự nói với mình đó không phải là thật.

“Em không tin sao?” Uông Hạo Thiên có chút tức giận, sao cô lại hoài nghi tình cảm của mình.

“Em nên tin sao?” Thích Vi Vi nhìn anh: “Nếu anh nhớ tới em sao một cuộc điện thoại cũng không có. Nếu anh nhớ em

sao vừa đi đã hai tháng liền mới quay lại. Nếu nhớ em thì ở đâu ra vị

hôn thê đó, cô ta xinh đẹp như vậy, anh làm sao còn nhớ tới em nữa chứ?” Rốt cuộc cô vẫn nhịn không được mà hét lên những điều mà cô không muốn chất vấn, nhưng giữ trong lòng thật sự rất áp lực.

Nhìn thấy cô kích động như vậy, anh đột nhiên nở nụ cười, đưa tay ôm lấy cô vào ngực: “Đang tức giận sao?”

“Không có, em có tư cách gì mà tức giận, chẳng qua cũng chỉ là một người đàn bà anh mua về mà thôi.” Cô tự giễu.

“Anh không muốn em nói mình như vậy, em biết không? Em tức giận khiến anh

rất cao hứng, vì như vậy nói lên trong lòng em có anh, như vậy là đủ

rồi. Đi về phòng thôi, để cho anh được ôm em. Em không biết anh đã nhớ

mùi hương của em đến thế nào đâu.” Anh ngửi tóc cô, kéo tay cô đứng dậy.

Thích Vi Vi

thấy anh không ngừng nói với mình, anh nhớ nhung mình biết bao nhiêu,

nhưng anh vẫn không giải thích vì sao anh biến mất, vì sao lại có vị hôn thê đó.

Ôm nhau ngủ

một đêm, cô cố ý giả vờ ngủ chờ anh đi rồi mới mở mắt, đưa tay vuốt ve

môi mình. Trước khi đi anh đã hôn cô, nụ hôn cuối cùng. Kỳ thật cô rất

nhớ… rất nhớ anh… nhớ đến điên cuồng. Nhưng cô không thể. Cô tự nói với

mình, không thể như vậy. Ba tháng ở nơi này rồi, nơi nào cũng chất chứa

hơi thở của anh. Mà hôm nay cô đã phải đi rồi. Rời khỏi nơi này, rời

khỏi anh. Trong lòng có rất nhiều thứ không nỡ, nhưng cô biết cuối cùng

anh cũng không thuộc về mình. Cô hà tất phải níu kéo hạnh phúc không

phải của mình?

Rời khỏi

giường, thu dọn đồ đạc của cô lại, chỉ có một túi đơn giản. Vốn cũng chỉ có mấy bộ quần áo. Đem lá thư đã viết xong đặt ở trên giường. Nhìn lại

lần cuối rồi dứt khoát quay người đi khỏi nơi này.

***********************

Uông Hạo Thiên mệt mỏi nhắm mắt lại tựa vào ghế. Toàn bộ tâm sự đều chất chứa trong lòng.

Sở Thiên Lỗi đi tới, vỗ vai anh, giọng nói thoải mái: “Cuối cùng cậu cũng chịu quay lại, bằng không tôi thật sự mệt chết mất. Hiện giờ đã đến lúc tôi nghỉ ngơi.”

Uông Hạo Thiên mở to mắt nhìn anh: “Cậu tới rồi à, muốn nghỉ sao? Không có cửa đâu.”

“Này, cậu sẽ không ác độc như vậy chứ? Tôi kháng nghị, tôi cần nghỉ ngơi.” Sở Thiên Lỗi nhận ra sắc mặt của anh không hề tốt chút nào.

“Kháng nghị không hiệu quả. Chẳng lẽ cậu không đọc tin tức trên báo sao? Không có gì muốn hỏi à?” Uông Hạo Thiên liếc mắt nhìn anh.

“Vì sao? Có cái gì cần hỏi à?” Sở Thiên Lỗi ngồi xuống ghế đối diện với anh, “Mấy năm nay tôi còn chưa biết cậu sao? Vị hôn thê kia khẳng định không phải là cậu muốn. Quả thật cô ấy cũng được, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ là tại

sao bác trai bác gái có thể bức cậu vào khuôn khổ như vậy nhỉ? Thật đúng là gừn