
đều yêu
thương thắm thiết chẳng rời. Từ ngày được sinh ra, Man Man và Kiêm Kiêm
đã không thể cách xa. Còn nhớ, hồi ở Ma vực, đến Vực chủ cũng phải
ngưỡng mộ tình yêu son sắt sống chết bên nhau của bọn tại hạ. Vốn dĩ Man Man tưởng tình cảm ấy có thể kéo dài đến vĩnh viễn, nào ngờ hạnh phúc
đẹp đẽ lại bị hủy hoại vào mười năm trước, hủy đến một chút cũng không
còn. Bọn tại hạ chẳng bao giờ còn về nhà được nữa, vĩnh viễn không thể
về nữa”.
“Man Man đừng khóc!” Ôm chặt người vợ đang đau
thương rơi lệ, Kiêm Kiêm cũng đồng thời ứa ra những giọt nước mắt thương cảm: “Tiểu thư, cô cũng từng trải qua khổ nạn, hẳn lý giải được tâm
tình của Kiêm Kiêm và Man Man. Lẽ nào trong những ngày sống chẳng bằng
chết ấy, cô lại chưa bao giờ nghĩ đến việc xẻ kẻ thù của mình ra thành
từng mảnh?”.
“Có chứ, sao có thể không nghĩ đến?” Hàn Cổ Liên
khẽ thở dài, nhớ về nỗi thù hận đã thiêu đốt cả cuộc đời ngắn ngủi của
mình trong kiếp trước: “Lúc đó ta bị oán khí đồng hóa, tâm tính tàn nhẫn hơn bây giờ đến mấy chục lần. Nhưng vào kiếp thứ tám, ta may mắn hóa
giải được oán khí liên hoa trên thân mình, nên khi vào vòng luân hồi,
tâm ta đã ôn hòa hơn rất nhiều. Tuy nhiên, các ngươi và ta không giống
nhau. Nếu hôm nay các ngươi giết Hà Tĩnh Vũ thì chính là đã đảo lộn Tam
cương Ngũ thường thế gian. Đến lúc đó, các ngươi sẽ bị đày xuống mười
tám tầng địa ngục, chịu lửa thiêu đốt, vĩnh viễn cháy tan thành tro bụi, các ngươi muốn vậy sao?”.
“Nói như vậy có phải cô có thể giúp bọn tại hạ?”
Ánh sáng bất chợt lóe lên, hai đứa trẻ lập tức hợp vào làm một: “Dù sao
ngài ấy đã từng nói: Trên thế gian này trừ tiểu thư ra không ai có thể
giúp được bọn tại hạ”.
“Đúng vậy, ta có cách giúp các ngươi trở về Ma
vực. Đây cũng là điều Như Lai cho phép. Nhưng các ngươi phải nhận lời
ta, không được tự tay giết hai người kia, bởi bất kể thế nào họ vẫn là
cha mẹ thân sinh của các ngươi trong kiếp này. Các ngươi có thể lựa chọn cách khác khiến họ phải trả cái giá thích hợp cho tội lỗi mình gây ra,
nhưng hãy nhớ rõ, tuyệt đối không được vượt qua quy tắc Thiên lý nhân
luân[2'>, đã rõ chưa?”
[2'> Thiên lý là cái đạo của trời, nhân luân là đạo lý trong mối quan hệ giữa người với người.
“Được, Man Man và Kiêm Kiêm đồng ý với tiểu thư.
Chỉ cần có thể quay về Ma vực, cô nói gì bọn tại hạ cũng sẽ làm theo.”
Dứt lời, đứa bé trai từ từ biến mất, trong thoáng chốc đã chẳng còn hình dáng giữa không gian yên lặng. Đài phun nước đông cứng lại tiếp tục
phun đều, người đàn bà ngủ say trên ghế vẫn không biết mình vừa thoát
chết…
7 Thời hạn cược
Sáng sớm hôm sau, sương mù dần tan nhưng bầu trời âm u thì vẫn nặng nề và xám xịt. Trên chiếc ghế dài ở công viên, Hà
Tĩnh Vũ rùng mình thức giấc bởi khí lạnh buốt da bao quanh mình.
Đưa tay dụi đôi mắt còn ngái ngủ kèm nhèm, mất
một lúc lâu cô mới nhìn rõ nơi mình đang ở, tiếp đó vị cay đắng từ sâu
trong tim cũng dần lan tỏa, chầm chậm kéo lên đầu lưỡi.
Sao số cô lại khổ như vậy, gặp phải một người bà
khó tính quá chừng. Lúc ở nhà đã làm loạn lên rồi, giờ mà quay về để
chịu khổ thì quả thực cô không làm được. Nhưng chồng con đều vẫn ở đó,
làm sao cô đoạn tuyệt hoàn toàn với họ đây? Rốt cuộc phải làm thế này
mới có kết cục hoàn mỹ?
Khổ sở nghĩ ngợi hồi lâu, người đàn bà đứng dậy
men theo con đường nhỏ râm mát ra khỏi vườn hoa nhưng vừa định cất bước, đầu óc cô bỗng quay cuồng, trời đất đảo lộn, ngã lăn xuống đất.
“Chị Tĩnh Vũ!” Đúng lúc đó, Tiểu Lan đi chợ mua
đồ vô tình ngang qua. Vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cô liền vội vã
chạy đến, quăng cả làn thức ăn, hoảng hốt đỡ Hà Tĩnh Vũ đang nằm đau đớn dưới đất dậy: “Chị không sao chứ? Đêm qua chị đi đâu vậy, làm anh Lăng
lo lắng suốt đêm không ngủ”.
“Anh ấy lo lắng? Tôi thấy có vẻ không phải!” Được cô giúp việc đỡ ngồi trên chiếc ghế dài cạnh đó, người đàn bà ra sức
xoa đôi chân tê cứng: “Tôi ở đây suốt đêm, vậy mà anh ấy thậm chí chẳng
buồn ra khỏi cửa, còn nói lo lắng gì cho tôi chứ!”.
“Chị Tĩnh Vũ, chị đừng hiểu lầm anh Lăng”, Tiểu
Lan cúi mình nhẹ nhàng giúp Hà Tĩnh Vũ xoa chân: “Đêm qua anh ấy định
đuổi theo chị nhưng bà không cho, bà nói nếu anh Lăng ra ngoài bà sẽ đem Man Man về quê, cho nên…”.
“Được rồi, không cần nói nữa! Tôi biết kiểu của
cụ rồi. Thật chẳng biết có phải kiếp trước tôi làm gì đắc tội với cụ
không mà lúc nào tôi cũng là cái gai trong mắt cụ.”
Người đàn bà tủi thân dựa vào lưng ghế, kiệt sức
níu lấy cánh tay cô giúp việc: “Tiểu Lan, cô quay về lấy giúp tôi ít
quần áo và đồ đạc nhé. Tôi hơi mệt, phải đến bệnh viện kiểm tra xem
sao”.
“Á! Chị Tĩnh Vũ, chị sốt rồi!” Đưa tay lên trán
kiểm tra nhiệt độ của Hà Tĩnh Vũ, Tiểu Lan kêu lên thất thanh: “Chị đợi
em về báo với anh Lăng, để anh ấy đưa chị đi”.
“Không cần đâu…” Nhìn bóng cô giúp việc trẻ tuổi
hớt hải chạy về hướng biệt thự, Hà Tĩnh Vũ do dự nuốt lại những lời tỏ
vẻ dũng cảm của mình. Cũng tốt, Khải Dương có xe, sẽ nhanh đưa mình đến
bệnh viện truyền nước, thật khó chịu chết đi được!
“Tĩnh Vũ!”, “Mẹ!” Chẳng lâu sau, hai tiếng gọi
lớn đồng thời v