
ô một bậc này luôn thấy chướng tai gai mắt với mọi điều cháu dâu làm, việc gì cũng phải bới móc ra sai sót của cô. Thậm chí đến cả
chuyện vì bận việc công ty không có thời gian giặt quần áo mà cô cũng bị mắng là lười chảy thây. Những ngày này đối với một phụ nữ vẫn quen được nuông chiều như cô thật chẳng khác nào địa ngục.
Lúc này, Tĩnh Vũ lặng lẽ dạo bước vô định dưới
muôn vàn chiếc đèn lồng tỏa sáng huyền ảo khắp con đường, hai bên là
những cửa hàng san sát trong khu mua sắm phồn hoa, các món đồ lấp lánh
bày đầy trong các khung kính sáng trưng, chúng ra sức khoe với khách bộ
hành ánh rực rỡ cùng vẻ hấp dẫn mê người của mình.
Đã bao lâu không mua một bộ đồ mới rồi? Nhìn đăm
đắm vào những ô kính trong suốt, ánh mắt Hà Tĩnh Vũ bị cuốn hút bởi
chiếc váy liền ngắn trắng muốt rất đỗi thời trang, trong lòng niềm khao
khát mua sắm bỗng dấy lên ghê gớm. Chiếc váy kia quả là đẹp, tuy giá
tiền có hơi cao một chút, nhưng mặc lên nhất định sẽ rất tuyệt!
Bị vẻ đẹp thôi thúc, bị niềm ước mong khống chế,
người phụ nữ chẳng hề do dự bước vào cửa hiệu thời trang cao cấp. Cái
giá ba nghìn tám trăm cũng đủ để thỏa mãn thói ham hư vinh đã thành thói của cô. Trong khi người bán hàng đang ra sức tán dương sự tiêu tiền như nước của cô thì ở bên ngoài cửa kính, một bóng hình mơ hồ lặng lẽ quan
sát tất cả, khóe miệng cong lên một nụ cười tàn độc…
Bước ra khỏi tiệm thời trang, Hà Tĩnh Vũ không về nhà ngay mà ghé qua tiệm bánh châu Âu, đặc biệt chọn mấy món điểm tâm
mà người già thường thích ăn, rồi vui vẻ quay về ngôi biệt thự.
“Ô, bà trẻ về rồi đấy ạ?” Vừa bước chân vào cửa,
Tĩnh Vũ đã được chào đón bằng giọng mỉa mai cay độc quen thuộc của bà
cụ: “Đúng là bà lớn lắm tiền nhiều của, tan sở không về nhà ngay còn dạo mát những đâu đâu nữa. Đi cả ngày, tối về cũng chỉ biết ngồi vào bàn
ăn, một chút quy cách dâu con cũng chẳng có!”.
“Bà, bà đừng giận nữa!” Lúc đó, Tiểu Lan, người
giúp việc vừa được thuê về, bưng đĩa thức ăn ra, cất giọng dàn hòa: “Chị Tĩnh Vũ bận công việc, tan sở còn phải ở lại công ty làm thêm. Bà nể
mặt cháu, thông cảm cho chị ấy đi!”.
“Ừ, vẫn còn con bé này biết cách nói năng. Thôi
được rồi, ăn cơm đi.” Bà lão Lăng tỏ rõ thế người trên, dưới sự đỡ dìu
của cô giúp việc, liền ngồi xuống vị trí đầu bàn ăn: “Lan Lan à, hôm nay cùng ngồi ăn đi, đừng vào bếp nữa!”. Một tay kéo cô giúp việc, bà lão
ngờ vực liếc nhìn đứa cháu dâu: “Cô còn đứng đờ ra đấy làm gì, dọn bàn
ăn đi chứ!”.
“Bà nội, bà làm gì vậy? Tiểu Lan vào bếp dọn cơm
đi.” Tận mắt thấy vợ mình bộ dạng tủi thân đến sắp khóc, Lăng Khải Dương vẫn im lặng ngồi cạnh đó bỗng đứng phắt dậy: “Bà nội đừng trách cô ấy
nữa, hôm nay cô ấy đã nói với cháu chuyện làm thêm giờ rồi. Tại cháu
quên không nói với bà, bà có mắng thì mắng cháu đây này!”.
“Hứ! Hai đứa chúng mày cùng một giuộc, tưởng bà
già này mù không biết gì hả?” Hằm hằm lườm đứa cháu, bà cụ tức giận sa
sầm nét mặt.
“Cụ ơi, cháu muốn ăn bánh.” Bỗng trên hành lang
tầng hai, đứa bé trai nhanh chóng chạy xuống, một tay giằng lấy chiếc
túi Hà Tĩnh Vũ đang cầm, dốc tuột tất cả mọi thứ bên trong ra bàn: “Ôi!
Mẹ mua nhiều bánh ngọt quá, cụ ơi nhìn này”.
“Ha ha… Man Man thích ăn cái nào để cụ lấy cho
con.” Nhìn bộ dạng nghịch ngợm đáng yêu của đứa chắt trai, bà cụ Lăng
nhất thời quên hết việc khó chịu ban nãy, vui vẻ dỗ thằng bé.
“Đấy bà nội xem, Tiểu Vũ biết hiếu thuận thế này
còn gì, mua cho bà bao nhiêu bánh ngọt.” Thấy thái độ của bà có vẻ dễ
chịu hơn, Lăng Khải Dương vội vàng nhân cơ hội nói đỡ vài lời cho vợ.
“Đúng đấy bà nội! Cháu nghe nói người lớn tuổi
phải ăn những món ít đường, biết bà thích ăn bánh ngọt nên cháu mua bánh làm từ chất ngọt tự nhiên, rất có lợi cho sức khỏe đấy ạ, bởi vậy mới
về muộn. Bà bỏ qua cho cháu nhé!”, Hà Tĩnh Vũ lấy giọng nhẹ nhàng giải
thích, không quên liếc trộm sắc mặt đang dần dễ chịu của bà.
“Được rồi, lần này coi như cô biết điều, ngồi
xuống ăn cơm đi.” Gạt bánh ngọt sang một bên, cuối cùng bà cụ Lăng cũng
lộ vẻ hài lòng.
“Ý, mẹ mua váy mới đẹp quá!” Đúng vào lúc cả nhà
đều nghĩ có thể thở phào được rồi thì đứa bé trai tên Man Man bỗng lôi
chiếc váy liền còn chưa xé mác giá từ trong túi ra, trải trước mặt bà
cụ: “Cụ thấy đẹp không?”.
“Trời lạnh thế này còn mua váy làm gì? Thật đến
sống cũng chả biết cách mà sống.” Bà lão bực bội cầm chiếc váy lên tay
sờ sờ: “Đây là chất vải gì? Chắc cũng phải tới bảy, tám mươi đồng ấy
nhỉ?”.
“Ha ha… Cụ quê mùa quá! Trên mác giá chẳng phải
ghi rõ ba nghìn tám trăm đấy sao?” Lắc lắc cái mác trước mặt cụ, Lăng
Man Man cười giễu cợt.
“Cái gì? Váy bé tí thế này mà ba nghìn tám?” Bà
lão Lặng trợn tròn mắt, bất chợt ném cả chiếc váy vào mặt cô cháu dâu:
“Cô đúng là đồ đàn bà phá gia chi tử, lại dám phung phí tiền bạc cháu
nội ta phải lăn lưng mới kiếm được thế à? Tổ tiên nhà họ Lăng chúng ta
không biết đã tạo nghiệt gì mà lấy về cái thứ phá nhà phá cửa như này.
Cô cút đi cho ta, đừng ở đây làm bẩn mắt tổ tiên nhà họ Lăng chúng ta
nữa!”.
“Bà mắng đủ chưa hả?”, Hà Tĩnh Vũ đột nhiên hét