
ồi? Cũng tốt, đỡ cho mẹ con phải cô quả
một mình.” Đôi mắt cay cay, không biết đã nhòe đi tự lúc nào, Cổ Liên
quay người muốn ngồi trở lại chỗ ban nãy trên ghế, nhưng đã chẳng nhìn
rõ gì nữa: “Lần này ngài xuống trần để phong ấn lại ký ức của con
chăng?”. Không biết bao lâu sau, Cổ Liên cuối cùng cũng gạt đi những
giọt lệ nhòa, hồi phục vẻ mặt ban đầu, chỉ đôi mắt vẫn còn đo đỏ.
“Không, con đoán sai rồi, ký ức của con tạm thời đã không thể phong ấn lại nữa. Ta đến là muốn nhắc nhở con, thời gian
này phải hết sức cẩn thận.” Đưa mắt nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, đôi mày Như Lai khẽ nhíu: “Thời gian gần đây ở nhân gian thường vô cớ xuất
hiện mưa lớn và bão tuyết. Ta hoài nghi có yêu quái đã thâm nhập xuống
nơi này, nên bấm đốt thăm dò đến tận những vùng tối tăm nhất, kết quả là bói ra được một chuyện tày trời”.
“Chuyện gì mà quan trọng đến mức ngài phải mất
công giáng trần?”, Cổ Liên ngạc nhiên hỏi. Phật Tổ trước giờ vẫn luôn
bình thản, lẽ nào việc này thực sự không tầm thường?
“Mười năm trước, một đôi dực điểu đến từ Ma thành bị kẹt lại ở trần gian. Trong một dịp hết sức tình cờ, cặp tình nhân
trẻ phát hiện ra đôi chim, liền bị lòng tham làm cho mù quáng mà bức hại khiến hai linh điểu không có cách nào, đành tự kết liễu sinh mạng của
mình.”
“Đúng là tạo nghiệt!”
“Không sai, chính là tạo nghiệt. Việc này nếu kết thúc ở đó thì báo ứng đối với họ cũng chưa đến nỗi quá nặng nhưng…”
Phật Tổ đau buồn thở dài, đôi mày nhíu lại càng sâu: “Nhưng bọn họ chẳng những không biết hối cải, còn tàn bạo lột lấy bộ lông đôi dực điểu đem
bán, kết quả là tự mình chuốc lấy tai họa tày trời”.
“Đáng đời! Ác độc như vậy chết cũng đáng. Sao ạ?
Phật Tổ muốn cứu họ ư?” Có vẻ khó hiểu, Cổ Liên nhìn khuôn mặt mịt mùng u ám của Như Lai, hiếu kỳ hỏi.
“Luật trời tuần hoàn, nhân quả báo ứng, quy luật này không ai có thể vi phạm, nhưng vấn đề là báo ứng cũng không thể đi quá xa.”
“Ngài nói vậy là sao? Con không hiểu, báo ứng cũng có cấp độ ư?”
“Aizzz… Cổ Liên, có điều này con không biết. Đôi
chim đó sau khi chết oan hồn không tan, chúng lợi dụng sơ suất của quỷ
canh âm ty đã nhảy vào lục đạo luân hồi chuyển kiếp đầu thai vào làm con của cặp vợ chồng kia. Thử hỏi thiên hạ làm sao có đạo lý con cái báo
thù cha mẹ chứ, đó chẳng phải làm loạn Tam cương Ngũ thường hay sao? Cho nên…”, Như Lai ngừng lời, ánh mắt chăm chú nhìn Cổ Liên: “Cho nên lão
nạp muốn nhờ con đi cứu rỗi hai sinh linh hiện đang bị hận thù khống chế đó, chỉ cần chúng ít nhiều có thể từ bỏ ý định báo thù là được rồi”.
“Thiên giới hết người rồi hay sao? Sao lại phải
là con chứ? Như Lai, ngài đang tính toán nước cờ gì đây?” Nghe hết lời
Phật Tổ, Cổ Liên cười nhạt, ánh mắt hiện rõ khinh thường.
“A di đà Phật, nếu con làm được việc này thì công đức vô lượng. Đến lúc ấy con không cần tái nhập luân hồi mà có thể quay về Thiên đình ngay. Lẽ nào con quên ở thế gian này con vẫn còn bốn năm
dương thọ? Hơn nữa thân phận con đặc thù, có sự ra mặt của con, cơ hội
thành công không được mười thì cũng phải lên tới tám chín phần.”
“Hừ! Thân phận đặc thù?”, Cổ Liên mỉm cười, nhẹ
nhàng gật đầu: “Nói như vậy nghĩa là ngài thừa nhận thân phận của con
vốn là chủ nhân Ma vực hạ giới phải không? Xem ra người đó nói không
sai, con chưa bao giờ thuộc về Thiên đình cả!”.
“Thành tiên hay thành quỷ chỉ khác biệt trong ý
niệm của con thôi”, Phật Tổ nhướn mày thở dài: “Nhưng ta tin con đã kế
thừa được tuệ căn của sư đệ Nạp Y La, thì sẽ không thể dễ dàng bị Ma
tính chế ngự. Ta đã từng nói con là đệ tử có tư chất nhất trong Phật
giới, không chỉ vì con là con gái của một tôn giả chí thượng mà còn vì
năng lực học hỏi nghiên cứu Phật pháp của con mạnh hơn bất cứ vị tiên
gia nào. Chỉ cần bình an vượt qua thiên kiếp của mình, con nhất định sẽ
trở thành một bậc chí tôn mới của Phật giới”.
“Thành bậc chí tôn mới hay không đối với con
chẳng có ý nghĩa gì hết, nhưng con nhận lời ngài. Việc đôi dực điểu đó
con sẽ cố hết sức, có điều xin đừng kỳ vọng bọn chúng sẽ từ bỏ hoàn toàn ý định báo thù. Điều con có thể làm chỉ là thức tỉnh và xoa dịu chúng,
nếu đôi chim vẫn nhất quyết giữ nguyên ý định, con cũng không thể làm gì hơn.” Đưa tay xoa hai bên thái dương đã bắt đầu phát đau, Cổ Liên mệt
mỏi dựa vào thành sô pha: “Rốt cuộc thì Phật Pháp vô biên, nhưng khó mà
cảm hóa được kẻ ác”…
4 Lăng Kiêm Kiêm
Thời khắc ngày gần tàn, cơn mưa trắng trời cũng đã tạnh. Cùng với lớp sương mù xám xịt, màn đêm dần lan tỏa khắp bầu trời.
“Tỷ, muộn thế này tỷ còn ra ngoài, nguy hiểm lắm
đấy.” Trên con đường tối thẫm trong vườn hoa, Hàn Cổ Liên và Lam Úy sóng bước bên nhau tiến về phía đài phun nước lớn ở trung tâm khu vườn.
“Vừa rồi ta nghe thấy có tiếng người gọi, chính
là từ nơi này vọng đến. Thêm nữa ta có dự cảm người đó tuyệt đối không
phải một sinh linh bình thường.” Lơ đãng trả lời cho sự lo lắng của Lam
Úy nhưng ánh mắt Cổ Liên lại hoàn toàn tập trung về phía trước.
Chỉ thấy trên chiếc ghế dài cách đài phun nước
không xa, một cậu bé mặc đồ thể thao màu xanh sọc đỏ đang ngồi