Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325125

Bình chọn: 9.5.00/10/512 lượt.

ỡ bà cụ còn đang sợ hãi trở

lại đường chính.

“Cảm ơn, cậu thật tốt bụng.” Ngồi trên bậc thang

đường núi, bà cụ chẳng để ý đến vết thương ở chân, chỉ vội vã ôm đứa

chắt vào lòng, kiểm tra kỹ xem nó có làm sao không.

“Có gì đâu bác. Cháu bác đấy ạ? Đáng yêu quá, nhưng sao khóc dữ vậy?” Người đàn ông đưa tay khẽ xoa đầu đứa bé.

“Aizzz… là chắt tôi đấy, cũng chẳng biết phạm

phải điều gì mà từ khi sinh ra đến giờ, nó cứ khóc mãi không thôi, cực

chẳng đã tôi phải lên chùa trên núi thắp hương, nhân tiện tìm cho thằng

bé cái tên luôn.” Bà cụ thở dài vỗ nhẹ lưng đứa chắt, đôi mắt lộ vẻ mệt

mỏi.

“Bác! Cháu cũng có chút thuật bói toán, theo cháu thấy thì đứa trẻ này hay khóc là do cái tên không thích hợp.” Người đàn ông cười khẽ, đưa tay đỡ lấy đứa bé trong lòng bà cụ, đôi đồng tử màu

vàng kim tỏa ra những tia lấp lánh: “Từ hôm nay trở đi cháu sẽ mang tên

Man Man nhé? Cười lên nào, Tiểu Man Man!”.

“Hi hi… Hi hi…” Điều kỳ diệu bỗng nhiên xuất

hiện, cùng với lời dỗ dành của người đàn ông, đứa trẻ quả nhiên ngừng

khóc, thậm chí còn cất tiếng cười vui vẻ.

“Cậu là thần tiên giáng trần sao?” Kinh ngạc nhìn mọi việc trước mắt, bà lão bàng hoàng đón lấy đứa chắt: “Man Man à!

Nghe hay lắm, từ nay tên con sẽ là Lăng Man Man”.

Năm lần bảy lượt cảm ơn người đàn ông áo xanh, bà cụ vui mừng xuống núi, chỉ thoáng chốc đã chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

“Ha ha… Lăng Man Man ư? Thật thú vị!” Nhàn nhã

quay lưng, đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông lúc này đã không còn nét

cười nào nữa: “Nếu nhà họ có Sơn Hải kinh[1'>, chắc đã biết Man Man còn có cái ý nghĩa khác: Đôi dực điểu”…

[1'> Sơn Hải kinh là cổ

tịch thời Tiên Tần của Trung Quốc, chủ yếu mô tả về các thần thoại, địa

lý, động vật, thực vật, khoáng sản, vu thuật, tôn giáo, cổ sử, y dược,

tập tục, dân tộc thời kỳ cổ đại.

2 Vị khách bất ngờ

Trong thung lũng rực rỡ hoa nở có một cái hồ xanh biếc gợn sóng lăn tăn, trên mặt nước, những lá sen lớn tựa như muôn vàn mảng xanh lững lờ trôi quanh nhịp cầu trúc. Giữa không gian màu xanh vô tận ấy, nổi bật hai đóa lam liên nở rộ, cực kỳ lộng lẫy.

“Liên Liên, con lại bắt nạt Thiên Thiên rồi.”

Cùng với lời trách yêu vừa vang lên, người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ từ

trên trời sà xuống bên một lá sen, tiện tay nâng đóa sen xanh nhụy vàng

óng đang cúi rạp xuống do bị đóa sen nhụy xanh nhạt đè lên: “Xem kìa,

con sắp làm Thiên Thiên bị chìm xuống nước rồi đó”.

“Ê…” Đóa sen vừa làm việc xấu đung đưa thân mình

hết bên trái rồi lại bên phải, như thể đang thích thú vì trò đùa tinh

ranh đã thành công.

“Mị tỷ tỷ, bình thường tỷ cứ hay cưng chiều Liên

Liên nên tiểu thư mới luôn bắt nạt Thiên Thiên đó.” Bỗng nhiên, con rắn

màu xanh ngọc bích trên cây cầu trúc trước mặt thò cái đầu ra cất tiếng.

“Diệp Thanh Lệ!” Tức giận trừng mắt nhìn con rắn

xanh, đóa lam liên vừa chơi trò bắt nạt kẻ khác vội gạt mạnh lá sen của

mình đánh “tùm” một cái, hàng trăm giọt nước tức thì bay thẳng về phía

con rắn.

“Cứu với!” Con rắn nhỏ kêu lên thê thảm, nhanh

chóng rụt cổ lại, nhưng vẫn bị té cho ướt nhèm cả người: “Đáng ghét!

Liên Liên xấu xa, người ta vừa phơi nắng xong, bây giờ toàn thân ướt hết cả rồi”.

“Được rồi, Liên Liên không được nghịch nữa, còn

bắt nạt người khác là ta đánh đòn đấy!” Khẽ vẫy tay một cái, nước trên

thân thể con rắn lập tức bốc hơi hết, người phụ nữ nghiêm mặt cảnh cáo

con gái.

“Nương dữ quá đi mất! Thiên Thiên, muội sợ.” Khép cánh lại, cô bé lam liên núp mình sau lưng đóa sen nhụy vàng.

“Thôi được rồi, sau này phải nhớ không được bắt

nạt Thiên Thiên nữa!” Người phụ nữ khẽ thở dài, bất lực nhìn đóa sen

nhụy vàng dần khép lá, ôm lấy đóa lam liên bé nhỏ vào lòng che chở…



Gần đây, Hàn Cổ Liên thường vô cớ cảm thấy bất

an, đặc biệt là về buổi đêm, như thể trong bóng tối luôn có đôi mắt vô

hình nào đó đang dõi theo nhất cử nhất động của mình. Mỗi lần thức tỉnh

khỏi giấc mộng giữa đêm, cô thường bật dậy không ngừng đảo mắt tìm kiếm, bởi chỉ lúc này cô mới cảm nhận được ánh nhìn thù hận đau buồn đang

hướng về mình đầy tủi hờn.

Tháng Mười hai âm lịch, học sinh được nghỉ đông

nên bà nội đến trường đón Cổ Liên về. Dưới sự giúp đỡ của Lam Úy, cô đã

giải quyết xong toàn bộ chỗ bài tập về nhà phải làm trong kỳ nghỉ.

Hôm nay, bên ngoài lất phất mưa bụi, bầu trời âm u khác thường. Từ sáng sớm, Phương Tĩnh Hương đã nhận được điện thoại nói công ty đã kết thúc đợt tuyển dụng nhân viên, mời bà về làm đợt kiểm

tra chốt hạ. Khi bà nội lái xe ra đến cổng, Cổ Liên đang dùng bữa sáng

bỗng cảm thấy một khí lạnh quen thuộc từ phía sau thổi tới, cô bèn quay

phắt đầu lại, nhưng chẳng thấy gì.

“Tỷ, có chuyện gì vậy?” Thấy vẻ mặt đột nhiên căng thẳng của Hàn Cổ Liên, Lam Úy vội vã cảnh giác.

“Úy Úy, ta lại cảm thấy hơi thở đó. Lần này không phải ánh nhìn mà là luồng khí.” Cổ Liên đứng dậy bước về phía cửa sổ,

cẩn thận quan sát sự biến đổi của từng cành cây ngọn cỏ. Khi ánh mắt

lướt đến hàng cọc sắt cắm trên tường rào, một bóng người lơ lửng giữa

không trung bỗng đập vào mắt cô, mờ ảo đến gần như không thể nhìn thấy.