Snack's 1967
Liên Hoa Yêu Cốt

Liên Hoa Yêu Cốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324972

Bình chọn: 8.00/10/497 lượt.

ự nhiên tin rằng Cổ Liên thực sự là một thần đồng.

Từ khi Cổ Liên trở nên nức tiếng xa gần, dường

như mỗi lần ra ngoài, Phương Tĩnh Hương đều đưa cháu nội theo. Đặc biệt

là hôm nay, bà phải đến Đàn Hương Lâu nhập một lô hộp gỗ đàn hương dùng

để đựng bánh ngọt. Tuy đã hơn bảy giờ tối, nhưng bà vẫn gọi Cổ Liên đi

cùng mình.

Tám giờ tối, xe của Phương Tĩnh Hương đỗ trước

cổng Đàn Hương Lâu. Cửa xe vừa bật mở, Cổ Liên nhanh chóng nhảy xuống từ trên xe, ngẩng đầu đánh giá tòa nhà bốn tầng cổ kính trước mắt.

“Liên Liên, đến đây, vào cùng bà nội nào!” Phương Tĩnh Hương kéo cháu gái tiến vào cổng lớn của Đàn Hương Lâu.

“Bà!” Bước vào tầng một, đột nhiên cảm thấy từng

trận gió âm tạt qua, Cổ Liên bất giác níu chặt áo của Phương Tĩnh Hương: “Bà, đừng vào nữa, Liên Liên sợ!”.

“Liên Liên sợ gì? Ở đây rất sáng mà.” Phương Tĩnh Hương nhìn Cổ Liên với vẻ kỳ quái.

“Bà nội, chúng ta đi thôi, đừng ở lại đây nữa.” Cổ Liên vội vàng kéo Phương Tĩnh Hương ra cổng.

“Liên Liên ngoan, bà nội xong việc ngay thôi, rồi bà sẽ đưa con đi ăn KFC, được không?” Phương Tĩnh Hương dỗ dành cháu gái.

“Vậy bà nhanh lên!” Bị hấp dẫn bởi sức quyến rũ của KFC, Cổ Liên liền đồng ý, cố gắng nén cảm giác khó chịu lại.

“Quý bà đây chắc là bà Phương Tĩnh Hương?” Đúng lúc đó, giọng nam lịch sự vang lên, một người đàn ông đẹp trai cao lớn bước tới.

“Đúng là tôi.” Phương Tĩnh Hương đứng dậy, đưa cho người đối diện một tấm danh thiếp: “Còn ông chắc là Trần Thục Nghiêm?”

“Đúng vậy, tôi là Trần Thục Nghiêm. Những hộp gỗ

đàn hương hảo hạng mà bà đặt, chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, xin mời đi bên này!” Nói rồi, Trần Thục Nghiêm quay người. Nhìn theo bóng lưng

người đàn ông này, Cổ Liên nép sau bà bỗng mở trừng mắt, run lên bần

bật. Ở nơi đó sờ sờ một ma nữ tóc dài đang quyết liệt đập vào cổ Trần

Thục Nghiêm, khóe mắt không ngừng chảy xuống những giọt máu tươi.

“Liên Liên?” Phương Tĩnh Hương đi được vài bước

quay đầu lại, lạ lùng nhìn cô cháu gái vẫn đứng yên chỗ cũ: “Sao vậy?

Mau theo bà!”. Bà quả quyết kéo Cổ Liên vào thang máy.

Trong thang máy, Cổ Liên co người vào một góc,

không ngừng lén nhìn ma nữ sau lưng Trần Thục Nghiêm. Con ma càng đập

càng dữ, Trần Thục Nghiêm bất giác cau mày đưa tay nắn bóp gáy.

“Ông không khỏe sao?” Phương Tĩnh Hương ân cần hỏi.

“Gần đây cổ tôi không được dễ chịu lắm, chắc do thoái hóa đốt sống.” Người đàn ông xoa xoa gáy.

“Ồ, vậy ông nên đi khám xem sao, đừng để chậm trễ!” Phương Tĩnh Hương nhẹ nhàng góp ý.

Thang máy dừng ở tầng ba. Cánh cửa vừa mở, Trần

Thục Nghiêm liền bước trước ra ngoài, dẫn đường cho Phương Tĩnh Hương và Cổ Liên đến gian trưng bày, bên trong xếp đầy những chiếc hộp đàn hương hảo hạng.

“Bà Phương, xin cứ xem tự nhiên, ở đây đều là

những sản phẩm gỗ đàn hương cao cấp do tiệm chúng tôi sản xuất.” Trần

Thục Nghiêm giới thiệu với Phương Tĩnh Hương.

Ở một bên, Cổ Liên dán mắt vào ma nữ đang bám

trên cổ Trần Thục Nghiêm. Dường như cảm nhận được mình đang bị quan sát, đôi mắt lạnh lùng trống rỗng của con ma bất chợt quét qua, Cổ Liên sợ

hãi, vội vã trốn biến ra phía sau chiếc bàn. Cũng may nó không hề có ý

định làm gì cô bé mà bay thẳng lên tầng trên cùng của chiếc kệ. Ở nơi đó chỉ có một chiếc hộp gỗ màu tím nhạt. Con ma nữ bay lên phía trên chiếc hộp rồi biến mất.

“A, chiếc hộp kia thật đẹp.” Đúng vào lúc con ma

nữ biến mất, Phương Tĩnh Hương bỗng vô tình nhìn thấy chiếc hộp màu tím

nhạt ấy: “Chiếc hộp thật hiếm có, gỗ đàn hương có màu tím.” Phương Tĩnh

Hương cầm chiếc hộp lên xem xét ngắm nghía, có vẻ như không muốn rời:

“Ông chủ Trần, tôi lấy kiểu này, giá hai mươi vạn nhé?”.

“Bà, con không thích cái hộp đó!” Thấy bà xem

chiếc hộp, Cổ Liên nhanh chóng chạy nhào tới, nhìn sản phẩm gỗ tinh xảo

kia với ánh mắt ghê tởm.

“Liên Liên, không được hư! Con xem cái hộp này

mới đẹp làm sao!” Phương Tĩnh Hương đưa chiếc hộp cho Trần Thục Nghiêm:

“Cái này và mười cái khi nãy tôi lấy hết, đây là ngân phiếu hai trăm vạn của ngân hàng, ông nhận lấy!”.

“Vâng, vâng! Xin bà xuống dưới tầng một đợi chốc

lát, tôi sẽ đi gói đồ lại.” Trần Thục Nghiêm cười đến không khép nổi

miệng, lâu lắm mới gặp một thương vụ có lời đến thế.

“Được rồi.” Phương Tĩnh Hương quay người ôm lấy

Cốc Liên mặt mày trắng bệch: “Liên Liên sao thế? Không khỏe à? Mặt mũi

tái nhợt thế này!”

“Bà, chúng ta đừng lấy cái hộp đó nữa, được

không?” Đôi mắt Cổ Liên có vẻ như sắp òa lên khóc nhìn chằm chằm con ma

nữ trên chiếc hộp đang hướng về phía mình với vẻ mặt gớm ghiếc.

“Vì sao chứ? Chiếc hộp rất đẹp mà!” Phương Tĩnh Hương bước về phía thang máy vẻ không hiểu.

“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra, Phương Tĩnh Hương vừa đặt chân vào, Cổ Liên ở trong lòng bà bỗng òa lên khóc thật lớn.

“Sao vậy? Con sao vậy?” Vội vã đặt cô bé xuống, Phương Tĩnh Hương hỏi gấp gáp.

“Không đi thang máy này! Không đi thang máy này!” Cổ Liên vừa khóc vừa cố sống cố chết kéo Phương Tĩnh Hương ra ngoài.

Đến lúc này thì Phương Tĩnh Hương cuối cùng cũng

cảm thấy có gì đó không bình thường. Bà vốn biết cô cháu gái có khả năng nh