
Thiên đình, nhưng giờ thì
không thể nữa rồi. Ta đã giết Quan Âm nên dù muội có thể lên được trên
đó thì đám tiên nữ phiền nhiễu ấy cũng sẽ chẳng chịu dung nạp muội đâu.” Cốc Liên cúi đầu buồn bã: “Là ta đã làm lỡ việc của muội.”
“Tỷ tỷ”, Lam Úy ôm lấy Cốc Liên: “Muội vốn chưa từng muốn lên cái Thiên đình gì đó, muội sẽ vĩnh viễn theo tỷ”.
“Úy Úy!” Biểu cảm trên mặt Cốc Liên cực kỳ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn thẳng Lam Úy: “Ta có một món đồ cần muội giữ giúp”. Ánh sáng xanh chợt lóe, rồi một quả cầu pha lê màu xanh nhạt sáng lóa
trồi lên từ trán Cốc Liên: “Úy Úy, hãy giữ kỹ cái này, nếu muội gặp được chuyển kiếp của ta, nhớ đem nó giao cho cô ấy!”
“Vâng, tỷ tỷ.” Lam Úy đỡ lấy quả cầu xanh, trong chốc lát quả cầu kia đã biến vào lòng bàn tay cô bé.
“Đi đi, Úy Úy! Bất kể trốn ở đâu, đều không được
để người Thiên đình phát hiện.” Tay Cốc Liên huơ lên mở ra một kết giới
sương mù mờ ảo, bao trùm lấy Lam Úy sau đó biến mất.
“Tỷ…” Khoảng sân trống còn vọng lại âm thất thanh cuối cùng của Lam Úy.
“Tạm biệt, Úy Úy.” Những giọt nước mắt lăn dài
trên gò má, rơi xuống hồ sen. Trong tòa dinh thự đen ngòm chỉ còn độc
một mình bóng dáng Cốc Liên lẻ loi nhỏ bé…
…
Cơn mưa đen vẫn liên tiếp không ngừng rơi, hòa quyện cùng màn sương đen dày đặc chờn vờn trong thành phố.
Văn Thù và Phổ Hiền đau thương đứng giữa không trung, nhìn chiếc bình thuần ngọc vỡ nát, đó là pháp khí duy nhất của Quan Âm.
“A di đà Phật!” Văn Thù khẽ thở dài: “Xem ra Lam
Liên tiên nữ sau khi nhập ma, pháp lực ít nhất cũng phải tăng đến hai
mươi lần.”
“Không tệ, chỉ riêng màn mưa đen tạo thành từ nộ
khí kia cũng đã đủ để hủy diệt cả thành phố.” Phổ Hiền nhíu mày: “Chúng
ta buộc phải nhanh chóng tìm cho ra Lam Liên tiên nữ, đưa cô ta về Phật
giới.”
“Ha ha… Khỏi phiền đến hai vị tôn giả.” Hàn Cốc
Liên đang lơ lửng trong một đám sương đen: “Hai vị chẳng mấy khi hạ
giới, hãy lưu lại thêm chút đi!” Với nụ cười ngọt ngào nhất, Hàn Cốc
Liên giơ cánh tay lên, sương đen dày đặc bốn phía bỗng “vù” một cái, dồn dập lao đến tấn công Văn Thù và Phổ Hiền.
Văn Thù và Phổ Hiền nào dám chậm trễ, một người
rút bảo kiếm, người kia múa gậy Như Ý, điên cuồng gạt đám sương đen,
nhưng đám sương này càng gạt càng nhiều, rất nhanh đã đan thành một tầng kết giới đen sì, bao trọn cả hai vị giữa không trung.
“Lam Liên tiên nữ! Đừng mê muội không biết ăn năn nữa, nếu còn tạo nghiệt, cô sẽ vĩnh viễn không được đầu thai đâu!” Văn
Thù có phần nao núng, hét lớn về phía Cốc Liên.
“Vĩnh viễn không được đầu thai ư?” Mắt Cốc Liên
lóe lên một tia chế giễu: “Đối với một người không có tim mà nói, được
luân hồi hay không chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào cả! Giết bọn họ đi!” Theo tiếng hét của Cốc Liên, lớp sương bên trong kết giới lập tức hóa thành
mười vạn sợi xích sắt, đánh thẳng vào Văn Thù và Phổ Hiền.
“Á…” Bên trong kết giới cùng lúc vang lên tiếng
thét thảm thương, mười vạn sợi xích sắt càng lúc càng siết chặt lấy Văn
Thù và Phổ Hiền.
“Giết bọn họ đi!” Đôi mắt đỏ ngầu của Hàn Cốc
Liên lấp lánh những tia vàng kim: “Cho bọn họ biết nếm mùi đau đớn là
như thế nào!”
“A di đà Phật!” Đúng lúc đó, bên trên tầng mây
đen, giọng niệm lớn vang lên, rồi một linh thú to lớn giống rồng nhưng
không phải rồng, như hổ mà cũng chẳng phải hổ rống một tiếng phá tan kết giới sương đen, thẳng tay tát vào mặt Cốc Liên.
“A…” Một tiếng thét thất thanh, Hàn Cốc Liên bị đánh mạnh văng xuống đất.
“Đế Thính[6'>!” Căm hận nhìn trừng trừng vào linh thú, miệng Hàn Cốc Liên thổ ra một ngụm máu.
[6'> Đế thính: Là con
linh thú mà Địa Tạng Vương Bồ Tát thường dùng để cưỡi. Tương truyền khi
Đế Thính quỳ mọp xuống đất thì trong giây lát sẽ biết rõ tất cả sự vật
trong trời đất.
“Cốc Liên, cô đã nhập ma rồi? Vì sao?” Vị tôn giả dừng giữa không trung hỏi với vẻ không hiểu.
“Địa Tạng Vương, ngài đừng giả ngây ngốc nữa!”
Ánh mắt Cốc Liên lạnh lùng quét qua vị Bồ Tát đang tiến gần tới trước
mặt: “Hàng trăm nghìn năm nay, ta vẫn luôn tìm kiếm sự thật, nhưng đám
Bồ Tát, Phật Tổ các người rõ ràng biết chân tướng mà vẫn khoanh tay đứng nhìn, lương tâm các người ở đâu?” Cốc Liên bò trên nền đất, máu tươi
không ngừng rỉ ra nơi khóe môi.
“Cốc Liên, ta chỉ có thể nói cho cô, kẻ làm hại
cô cả Ngọc Hoàng và Phật Tổ đều không thể bói ra. Các ngài vì muốn bảo
vệ cô nên mới để cô nhập vào luân hồi.” Địa Tạng Vương cúi mình vỗ nhẹ
lên đầu Cốc Liên.
“Ha ha ha… bảo vệ ta!” Cốc Liên cười khẩy, hất
tay Địa Tạng Vương ra: “Để ta chịu bao nỗi bất công, nếm đủ mọi thống
khổ trong bảy kiếp, cuối cùng chết không toàn thây, đó gọi là bảo vệ ư?
Ha ha ha… Địa Tạng Vương, ngay cả nói dối, ngài cũng chẳng biết đường!”
“A di đà Phật, người xuất gia không nói dối, Cốc
Liên, đây là thiên kiếp của cô, nếu có thể vượt qua, cô nhất định sẽ tu
thành chính quả.”
“Ta không còn cơ hội nữa rồi.” Cốc Liên cười thảm: “Ta đã giết Quan Âm, tội ác tày trời, Thiên đình sẽ chẳng dung tha đâu.”
“Cô nhầm rồi, không phải cô giết Quan Âm, mà cô
đã giúp ngài ấy.” Địa Tạng Vương cười nhẹ: “Quan Âm tôn giả lúc đó đã
ni