
ươi đem em gái mình cho bọn chúng hãm hiếp! Ngươi quả là
đồ cầm thú!”.
“Các người cứ mắng chửi đi, mắng nữa vào, như vậy tôi mới có thể nhẹ lòng hơn đôi chút.” Lý Kim Trụ co rúm người lại,
nước mắt tuôn rơi như suối: “Thật ra tôi đã luôn hối hận kể từ ngày Nhị
Nha bị bọn Đại Kiều kéo vào rừng. Tên súc sinh Đại Kiều đó, mẹ kiếp,
đúng không phải là người. Hắn đã khiến Nhị Nha toàn thân đẫm máu mà vẫn
không chịu thôi, nhất định cứ làm mãi đến tận khi nó ngất đi mới chịu
dừng…”.
“Được, bây giờ mới biết hối hận, trước đó thì
sao?” Cổ Liên cười lạnh. Tất cả mọi người trên thế giới đều vậy cả, làm
xong mới biết ăn năn hối lỗi, mà chẳng chịu hiểu trên đời này căn bản
không hề bán thứ thuốc nào tên gọi ăn năn cả, “Nói xem, hôm đó rốt cuộc
có mấy người?”.
“Lúc ấy tính cả Cẩu Tử là tổng cộng năm người.
Cẩu Tử chỉ đứng ngoài, vì hắn có bệnh tim nên bọn Đại Kiều không cho
vào. Bốn người còn lại là Đại Kiều, Nhị béo, Thiết Tượng và Đại Lực…”
“Rất tốt! Úy Úy, đưa hắn về chầu Diêm Vương được rồi.” Cổ Liên ác cảm phất tay.
“Xin các người hãy cứu lấy Nhị Nha!” Kim Trụ quỳ
xuống dập đầu: “Nó bị con quái vật ám đã giết chết tôi, Cẩu Tử và cả
Thiết Tượng… ba người rồi! Tôi biết đó không phải là ý định của nó. Nó
rất lương thiện, gà còn chẳng dám giết chứ đừng nói đến người! Xin các
người cứu lấy nó!”.
“Em gái ngươi đã chết lâu rồi. Hồ ly chín đuôi
chỉ ám vào thi thể của người chết thôi.” Bạch Hạo Đan nói với vẻ vô cảm, bàn tay khẽ khoát một cái, linh hồn Kim Trụ lập tức bị đẩy tuột xuống
địa phủ.
“Ồ, đã ba người rồi, như vậy vẫn còn ba. Xem ra
chúng ta phải chú ý kỹ hơn, đúng không Cung chủ?” Cổ Liên lướt nhanh
xuống đất, ngẩng đầu trầm tư nhìn Hạo Đan: “Rốt cuộc mục tiêu tiếp theo
của nó là ai? Chúng ta đành chờ xem!”…
7 Trò chơi báo thù của Hồ ly chín đuôi
Không khí rừng chiều vô cùng dễ chịu, gió lồng
lộng mát rượi thổi từng cơn. Thế nhưng trong khung cảnh mê hoặc này, bốn người đàn ông lại đang rảo bước vội vã. Dẫn đầu là một người cao lớn
vạm vỡ, tay cầm cây gậy dài mảnh không ngừng khua khoắng đám cỏ.
“Đại Kiều, anh bảo chuyện này có gở không.” Người đàn ông mập mạp tiến tới thì thầm bên tai gã cao lớn kia: “Từ sau khi
chúng ta chơi con bé em thằng Kim Trụ thì tuyệt nhiên không còn gặp nó
nữa. Đến thằng tiểu tử Kim Trụ cũng biến mất luôn. Càng lạ hơn là nhà
lão Sơn Giang lại chẳng hề báo cảnh sát, anh thấy có kỳ không chứ?”.
“Báo cái đầu cậu ấy! Cậu quên chúng ta đã bịt
chặt mắt con bé lúc chơi nó à?” Đại Kiều cúi đầu tiếp tục khoắng cỏ:
“Nhưng mà chuyện này quả có vẻ không hay lắm. Trước tiên là Cẩu Tử mất
tích, rồi Kim Trụ chẳng thấy đâu, bây giờ đến Thiết Tượng cũng cả đêm
không về. Tôi nghĩ thời gian này chúng ta nên cẩn thận thì hơn. Bây giờ
núi lở bít mất đường, nếu thật sự có bề gì thì ngay nơi trốn cũng chẳng
có đâu. Đặc biệt là cậu đấy Nhị béo, không có việc gì thì đừng lởn vởn
mãi ở nhà mụ góa Tôn, để đồn ra ngoài không hay đâu!”.
“Anh Đại Kiều có vợ rồi, người no sao hiểu lòng
kẻ đói. Em đã hơn ba chục tuổi mà vẫn chưa lấy được vợ.” Nhị béo vừa nói vừa khua chiếc gậy trong tay vào giữa đám cỏ: “Nhưng mà con bé Nhị Nha
quả ngon lành thật, khiến em từ sau hôm đó đêm nào cũng mơ chuyện xuân
tình…”.
“Đừng nói nữa, có người đến kìa!” Đại Kiều nhìn
hai người đang từ xa đi đến, vội vã ngắt lời Nhị béo, “Lai Tử, Đại Lực,
thế nào? Bên đó có không?”.
“Mẹ kiếp, thằng vô lại Thiết Tượng chạy đâu không biết!” Gã thanh niên tên Lai Tử cằn nhằn, ném chiếc gậy trong tay sang
một bên: “Như em thấy, chúng ta cứ về đi đã, ăn cơm tối xong hãy quay
lại”.
“Cũng được, hôm nay nóng bức quá, thôi về đã!” Đại Kiều nhíu mày, quay người dẫn đầu đám người xuống núi.
Phía sau họ, đôi mắt màu ngọc bích lóe lên rồi biến mất trong đám cỏ xanh…
…
Trong sân nhà trưởng thôn Sơn Giang, Cổ Liên
ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ thưởng thức những trái nho bày trước mặt. Song, đôi mắt cô bé lại chằm chằm nhìn về phía Bạch Hạo Đan đang
bị vây bọc bởi các cô thôn nữ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh
lẽo.
“Thầy Bạch, nghe nói anh đã đến nước Mỹ, thế nước Mỹ như thế nào?” Cô gái với bím tóc hai bên nhìn Hạo Đan vẻ sùng bái.
“Tiểu Kiều, cậu rõ vô duyên! Để thầy Bạch uống
ngụm nước đã chứ.” Cô gái béo trắng để tóc ngắn bước tới, đỏ mặt đưa
chén trà trong tay cho Hạo Đan: “Thầy Bạch uống nước đi!”.
“Cảm ơn.” Bạch Hạo Đan mỉm cười nhận lấy chén trà, khuôn mặt thiếu nữ càng đỏ dừ lên.
Đưa chén trà lên miệng, ánh mắt Hạo Đan bỗng nhìn theo Cổ Liên vừa rồi còn ngồi ăn nho, giờ đã nhẹ nhàng đứng dậy bước ra cổng.
“Liên Liên muốn đi đâu đó?” Hạo Đan đặt chén trà
xuống, vội vã đuổi theo Cổ Liên, rồi nhanh chóng nhấc bổng cô bé trên
tay: “Liên Liên lại không nghe lời rồi, có nhớ thầy Bạch bảo không được
ra ngoài một mình không hả?”.
“Liên Liên muốn ra ngoài, thầy bỏ con xuống!” Cổ Liên giãy nảy trong tay Bạch Hạo Đan: “Bỏ con xuống!”.
“Không được!” Hạo Đan bế Cổ Liên vào nhà, bỏ mặc đám con gái ở bên ngoài.
“Cung chủ, sao ngài lại chọn cách chống lại Cốc Liên vào lúc này nhỉ!” Cổ Liên