
lạnh lùng nhìn Hạo Đan: “Bỏ tiểu tiên xuống!”.
“Không phải ta có ý ngăn chặn cô, chỉ là…” Hạo
Đan nhẹ nhàng đặt Cổ Liên ngồi lên giường: “Cô cũng biết pháp lực của
linh thú Hồ ly chín đuôi truyền thuyết kia rất mạnh. Hiện tại tuy cô đã
phục hồi pháp lực, nhưng lại mang xác thịt người phàm, thêm nữa cơ thể
này còn chưa trưởng thành, ta thật chẳng hy vọng phải nhìn thấy tình
cảnh trong tiền kiếp của cô thêm lần nữa đâu!”.
“Nhưng đây là cơ hội cực kỳ hiếm có. Lúc sáng,
ngài cũng nghe thấy rồi, trong số bốn người được giao đi tìm kẻ mất tích gồm cả ba thủ phạm cuối cùng. Hồ ly chín đuôi nhất định sẽ chẳng bỏ qua cơ hội vàng này đâu.” Ánh mắt Cổ Liên sáng rực: “Huống hồ họ đã đi cả
buổi chiều, giờ vẫn chưa quay lại. Có thể con hồ ly kia động thủ rồi,
lúc này đến là hợp nhất!”.
“Thôi được, nhưng không phải bây giờ. Sắp tới giờ cơm chiều rồi, để anh em cô Tuệ thấy điều bất thường sẽ không hay.” Hạo Đan đứng dậy bước ra ngoài cửa: “Tối nay ta sẽ đi với cô, giờ thì chuẩn bị ăn cơm”.
“Vâng, thưa Cung chủ.”
…
Đêm!
Ánh trăng nhợt nhạt phủ đầy con đường nhỏ gồ ghề
bên sườn núi, rọi lên bốn người đang lo lắng sợ sệt. Người đàn ông dẫn
đầu mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn cố gắng xác định phương hướng. Bỗng anh ta dừng phắt lại, ánh mắt kinh hoàng nhìn tấm vải trắng vắt vẻo trên một
cành cây gần đó, đôi môi bắt đầu run rẩy.
“Sao vẫn là chỗ này! Đại Kiều, không phải chúng
ta gặp ma đấy chứ.” Phía sau vọng tới giọng nói như sắp khóc của Nhị
béo, Đại Kiều bỗng thấy lạnh sống lưng.
“Nói vớ vẩn, trên đời này làm gì có ma!” Đại Kiều cao giọng mắng Nhị béo, đồng thời lên dây cót tinh thần cho mình: “Đại
Kiều này trời không sợ đất không sợ, dù có ma quỷ thì chúng cũng chẳng
dám dọa đến ta đâu!”.
“Đại Kiều, trước tiên đừng nói chuyện có hay
không có ma quỷ”, lúc này Lai Tử bước đến, mặt tái mét chỉ tấm vải trắng trên cành cây: “Anh nói không có ma, vậy cái kia phải lý giải làm sao?
Từ chiều tới giờ chúng ta cứ lòng vòng mãi ở đây không ra được. Ngọn núi này chúng ta đã chơi đùa suốt từ nhỏ tới giờ, thuộc như lòng bàn tay,
chưa bao giờ lạc đường, tự nhiên hôm nay lại chẳng tìm được lối ra,
không phải ma đưa lối quỷ dẫn đường thì là gì?”.
“Oa… oa…” Bất chợt, tiếng trẻ con khóc vẳng tới khiến cả đám giật bắn mình.
“Đại… Đại Kiều”, Nhị béo run lẩy bẩy áp sát về phía trước: “Ở đây sao lại có trẻ con khóc?”.
“Đợi đã.” Đại Kiều như thể sực nhớ ra chuyện gì,
vỗ vỗ trán: “Còn nhớ lần chúng ta đi kiếm củi tháng trước không? Lúc đó
cũng nghe thấy tiếng này, Cẩu Tử một mình tới xem, rồi sau lần ấy biến
mắt tăm luôn”.
“Không phải có ma thật đấy chứ!” Lời nói của Đại Kiều khiến ba người đàn ông còn lại bắt đầu sởn gai ốc.
“Oa… oa…” Tiếng khóc mỗi lúc một gần bọn họ.
“Chúng ta nắm tay nhau chạy, nhất định không được tách ra!” Đại Kiều nắm lấy tay Nhị béo, Nhị béo lại nắm chặt tay Lai
Tử. Lai Tử quờ tay định nắm tay Đại Lực, song bỗng nắm hụt vào khoảng
không. Kinh hãi, Lai Tử quay đầu nhìn, phía sau không có lấy một bóng
người, bóng dáng Đại Lực đã mất tăm tự lúc nào.
“Đại… Đại Lực!” Lai Tử run rẩy gọi nhưng bốn phía vắng lặng như tờ, không một lời đáp.
“Đi mau, đừng đợi nữa!” Đại Kiều bỗng hét lớn, kéo tay Nhị béo và Lai Tử chạy thục mạng về phía khoảng tối của khu rừng.
Khoảnh khắc bóng dáng bọn họ biến mất, trong bụi cây rậm rạp bắt đầu vọng ra hàng loạt những tiếng thét rùng rợn thê lương…
8 Sức mạnh của Mê hoặc nhãn
Đêm đó thôn Long Sơn vô cùng bất an. Mọi ngôi nhà đều cửa đóng then cài cẩn thận. Đến chó trong sân dường như cũng linh
cảm được điều gì, bèn chui tọt vào ổ, sống chết không chịu ra. Nguyên
nhân gây nên những hoảng sợ và bất an kia chính là: Bốn người nhận nhiệm vụ đi tìm Thiết Tượng đã nối gót anh ta biến mất như thể đang trốn biệt khỏi nhân gian.
Lúc ấy, sân nhà Sơn Giang đầy chật những người.
Thân nhân họ hàng của bốn người đàn ông mất tích cộng thêm vợ Thiết
Tượng lũ lượt kéo tới nhà trưởng thôn đòi giải thích. Khoảng sân vốn
rộng lớn là thế, nay bỗng trở nên chật ních. Sơn Giang chỉ còn biết ngồi trên bậc thềm cau có rít thuốc.
“Trưởng thôn, có phải chồng tôi chẳng về nữa
không?” Vợ Thiết Tượng ngồi ở góc tường ủ dột lau nước mắt: “Sớm biết
thế, tôi chẳng đời nào để ông ấy ra ngoài. Giờ còn lại chúng tôi mẹ góa
con côi, sau này biết sống làm sao!”.
“Cũng do Thiết Tượng nhà cô nữa, làm chồng chúng
tôi phải đi tìm, cô còn mặt mũi ngồi đấy khóc lóc à?” Một người đàn bà
to béo da đen đứng vụt dậy, chỉ thẳng vào mặt vợ Thiết Tượng chửi mắng:
“Cái đồ đáng muôn lần chết nhà cô, hại chồng mình chưa kể, còn lôi cả
người nhà người ta có đi không có về, cái đồ xui xẻo đáng chết!”.
“Vợ Đại Kiều nói năng cho có đức một chút, đừng
mở miệng là chết với chóc.” Sơn Giang đứng phắt dậy bước tới trước mặt
mọi người, khẽ hắng giọng: “Chúng ta đừng vội nghĩ đến tình huống xấu
nhất, có khi bọn Đại Kiều rơi vào bẫy thú cũng nên. Rồi tôi sẽ đích thân lên núi tìm kiếm, thế là được chứ gì. Mọi người cứ về nhà đi, nửa đêm
nửa hôm, các người không buồn ngủ thì lũ trẻ cũng phải ngủ chứ”.
“Được