
i thật cho ngươi biết, kể từ lúc hắn rời khỏi Hàn Thiên cốc, tình cảm giữa ta và hắn đã chẳng còn gì nữa.
Nhưng vì sao, vì sao các ngươi nhất định phải cướp con gái ta? Mẫu tử
liền khúc ruột, các ngươi có hiểu điều đó không?” Mị Gia rơi nước mắt,
tay trái nhẹ nhàng đặt lên ngực, nơi đó in hằn đóa lam liên nở rộ đẹp
như tranh vẽ: “Liên Liên được trồng trong tim ta, trừ ta ra không ai có
thể lấy được! Các ngươi có bản lĩnh thì hãy móc tim ta ra, còn nếu không mọi sự miễn bàn!”.
“A di đà Phật! Mị Gia, ngươi việc gì phải khổ sở
như vậy”, Như Lai nhíu mày, ánh mắt lộ tia từ bi và mất kiên nhẫn: “Mệnh Cốc Liên có tuệ căn sâu sắc, ngươi hà cớ phải ngăn cản mãi?”.
“Hừ! Đừng nói những lời ngon ngọt đó! Ta lại
không biết Thiên giới các ngươi đang nghĩ gì sao?”, Mị Gia cười nhạt,
ánh mắt lạnh lùng quét tới Như Lai: “Liên Liên cũng giống ta. Nó là đóa
hỗn liên hiếm hoi, có khả năng kiểm soát cả Thiên giới lẫn Ma vực, nên
các ngươi muốn tìm cách tiêu diệt ta, sau đó khống chế con gái ta, để
tam giới này vĩnh viễn nằm trong tay các ngươi. Mộng tưởng thật đẹp quá
đấy!”.
“To gan! Ngươi lại dám vu oan cho Phật Tổ!”, Quan Âm đứng bên nhìn xuống đầy phẫn nộ, lật bàn tay, tức khắc hàng loạt
thần chú lao tới vèo vèo.
“Hứ! Dựa vào sức ngươi ư?” Người đàn bà nhảy bật
lên không, thanh Xích Ân trong tay khua lên loang loáng nghênh chiến với Quan Âm.
“Mị Gia…” Vào thời khắc gay go ấy, một giọng nói
dịu dàng bỗng từ trên trời vọng xuống, thanh âm quen thuộc khiến Mị Gia
giật mình. Cùng lúc đó, một ánh bạc nháng lên, nhành dương liễu trong
chiếc bình thuần ngọc của Quan Âm tàn nhẫn đâm thẳng vào trái tim người
đàn bà bất hạnh…
…
“Nương!” Thét lên một tiếng kinh hoàng, Cổ Liên
choàng dậy, đôi mắt ướt nhòe không nhìn rõ được gì. Đưa tay gạt lệ, Cổ
Liên nghi hoặc nhìn khung cảnh có phần lạ lẫm xung quanh, mãi sau mới
nhớ mình đã ngủ quên trong khu rừng nhỏ sau trường tự bao giờ.
Tám năm tiếp theo sau khi kết thúc vụ Yên chi
huyết, Cổ Liên sống trong an lành yên tĩnh, vô âu vô lo. Thời gian này,
nhờ thành tích học tập xuất sắc, cô được vào học viện nữ sinh tư thục
chất lượng giáo dục tốt nhất Hồng Kông. Ngôi trường ấy đào tạo mọi cấp
học từ bậc tiểu học cho đến đại học, nằm ở vùng ngoại ô với phong cảnh
đẹp như tranh vẽ, đoạn tuyệt hoàn toàn với thế giới ồn ào hối hả của
nhịp sống thành thị.
Lúc này, chỗ cô đang ở là một sườn đồi yên tĩnh
phía sau trường học. Nơi đây rất hiếm người qua lại, quả thực là một nơi rất tốt để ngủ trưa.
“Tỷ, tỷ không sao chứ?”, đang bay lượn dạo chơi
quanh đó, nghe thấy tiếng hét Lam Úy liền lo lắng quay về: “Lại gặp ác
mộng nữa à? Muội thật không hiểu loại ác mộng nào có thể dọa nổi tỷ
chứ?”.
“Ta cũng chẳng biết nữa”, Cổ Liên vừa gạt mồ hôi
trên trán vừa đứng dậy: “Lần nào cũng thế, bất kể hình ảnh trong mơ rõ
ràng tới đâu, lúc tỉnh dậy ta vẫn không sao nhớ lại, dù chỉ mảy may.
Trước kia ta chưa từng trải qua tình trạng này bao giờ, nhưng hình như
sau vụ Tuyết Ly tám năm trước, ta bắt đầu xuất hiện những giấc mơ kỳ lạ, chẳng biết có liên quan đến lần lên Thiên đình hồi ấy không? Và bất kể
ta có cố gắng thế nào thì trước sau đều không thể nhớ nổi rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì trên Linh Tiêu bảo điện”.
“Haizzz… tiếc là lần đó tỷ không cho muội gặp
thân xác người trần của bà nội tỷ, nếu không biết đâu muội cũng được lên Thiên đình cùng tỷ rồi.” Lam Úy buồn bã đưa tay nghịch bím tóc dài của
mình: “Tuy nhiên muội cảm thấy sau khi tỷ trở về, hình như liên tục xuất hiện thần tiên dưới trần gian, như thể họ đang tìm kiếm thứ gì đó. Tỷ
bảo liệu có gì lớn sắp xảy ra không?”.
“Ừm, ta cũng cảm thấy thế, chỉ riêng…”, Cổ Liên
bỗng ngừng lời, ánh mắt liếc qua phía sau Lam Úy: “Có người đến đấy! Úy
Úy tàng hình mau!”.
“Ồ!” Úy Úy giật mình, vội vã ẩn thân, Cổ Liên cũng nhanh chóng trốn sau gốc thông cổ thụ.
Tức thì, từ xa vọng tới những bước chân gấp gáp, tiếp đó một thiếu nữ chừng mười bốn, mười lăm tuổi chạy về phía sườn đồi.
“Ở đây không có ai, anh nói đi!”, cô gái áp chiếc điện thoại di động vào tai: “Anh bảo sao? Anh chắc chắn người ấy là bố
em chứ? Được rồi! Còn dám lén lút vào khách sạn với bà ta sau lưng em,
em sẽ không bỏ qua đâu!”. Đôi mắt cô gái lóe lên tia lửa giận: “Anh nhắn vào máy cho em tên khách sạn đó, được rồi! Cứ vậy nhé!”.
Cúp điện thoại nhìn quanh, chắc chắn không có ai, cô gái mới quay người rời khỏi sườn đồi. Bóng dáng kia vừa khuất, Hàn
Cổ Liên với nụ cười lạnh lẽo bước ra từ sau gốc cây xù xì.
“Không ngờ lại gặp cô ta ở đây, ha… thật là một
niềm vui ngoài sức tưởng tượng!” Đôi mắt bất chợt ánh lên tia băng lạnh, Cổ Liên khinh khỉnh nhìn chằm chằm vào chỗ cô gái vừa đứng.
“Tỷ, tỷ quen cô ta à?”, Lam Úy nhìn gương mặt đầy thù hận của Cổ Liên vẻ khó hiểu: “Cô ta là ai?”.
“Ha… Không ngờ chuyển thế nhiều lần như vậy mà cô ta vẫn giữ tính lẳng lơ như trước”, Cổ Liên tức tối nhổ nước miếng,
quay đầu nhìn Lam Úy như cười lại như không: “Sao mới một trăm năm, muội đã không nhận ra cô ta rồi, đó chính là mẹ ta trong kiếp trước – Nhạc
Mai Song”…