Snack's 1967
Liễu Âm Vấn Tình

Liễu Âm Vấn Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322020

Bình chọn: 7.5.00/10/202 lượt.

!

- Đại ca! – Liễm Âm

không kềm được khóc nấc thảm thiết. Nói đế vương vô tình, ấy vậy mà tình thâm tự hải, lòng thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm Ly về. Đại ca

tựa hồ đã buông xuôi, ít nhất để cho huynh ấy ra đi trong lòng ái nhân,

cũng coi như một điều an ủi.

Liễm Âm lệ tuôn rơi rời khỏi Bàn

Long điện, gọi ảnh vệ Kiệt hỏi một phen, biết được Ly hiện nay đang ở

Thanh Phong quán, vội vã hướng Thanh Phong quán mà đi.

.

.

.

Đến Thanh Phong quán, Liễm Âm túm ngay tên tiểu tư nghênh khách trước cửa hỏi:

- Ly ở đâu?

Tên tiểu tư sợ sệt nhìn người này có vẻ tao nhã nhưng hai mắt hừng hực, mặt mũi hầm hầm, liền chỉ vào hậu viên, run rẩy nói:

- Viên… Viên công tử ở hậu viên chơi cờ cùng quán chủ!

Liễm Âm đẩy tên tiểu tư ra, vụt chạy về phía hậu viên. Đến nơi, thấp thoáng

thấy Ly đang cùng một nam tử vóc dáng mảnh khảnh chơi cờ, hai người

thỉnh thoảng lại cười khẽ, Liễm Âm bỗng nhiên bộc phát nộ hỏa: ” Đại ca

của ta sắp ra đi, tên hỗn đản ngươi còn ở nơi này cùng người ta điều

tiếu? “

Xông lên mấy bước, lớn tiếng:

- Ly, tên hỗn đảng nhà ngươi!

Ly ngẩng đầu, thấy Âm vương gia, liền quỳ xuống hành lễ. Liễm Âm nắm lấy y phục hắn, mắng:

- Tên hỗn đản này, đại ca của ta sắp có chuyện, ngươi còn cùng người ta ở đây huynh huynh đệ đệ?

- Trần… Trần… hắn… hắn có chuyện gì? – Ly cảm thấy như bị ngũ lôi oanh đính*, thân thể hoảng loạn, sợ hãi hỏi.

Liễm Âm tức thì mắt đỏ hoe, một dòng lệ tuôn rơi:

- Đại ca… Huynh ấy gặp đại nạn, sợ rằng mấy ngày nữa chuyện không hay!

Ly từ miệng phun một ngụm máu tươi, thần sắc đau thương chỉ vào Liễm Âm:

- Không… Ngươi gạt ta, Trần hắn… hắn không có việc gì cả! Ngươi gạt ta! – Nói hết câu bỗng ngất xỉu.

- Đại ca! – Bị chuyện trước mắt làm rối rắm đầu óc, Sở Thanh Phong ngẩng

người bên cạnh, thấy Ly ngất đi, nhào tới ôm lấy hắn, thấy Liễm Âm vẫn

không nhúc nhích, giận dữ trách – Ngươi là tử nhân a, còn không gọi đại

phu sao?

Liễm Âm lúc này mới để ý đến hắn, đưa mắt nhìn, lại ngây ngẩn cả người. Nhìn chằm chằm người trước mặt, khuôn mặt rõ ràng cùng

Khanh nhi giống hệt, Khanh nhi? Nàng là Khanh nhi của ta sao? Miệng bất

giác gọi:

- Khanh nhi… Khanh nhi của ta!

Sở Thanh Phong thấy nam tử xa lạ này gọi mình là ” Thanh nhi của ta”, nhất thời vừa giận vừa xấu hổ, trách:

- Phôi tử hạ lưu từ đâu tới, ai là Thanh nhi của ngươi, mau cút cho ta!

Thấy khuôn mặt kia mang vẻ tức giận, Khanh nhi của mình sao lại đối đãi với

mình như vậy, lại nói người này thanh âm trầm thấp, rõ ràng là nam tử.

Hắn… không phải là Khanh nhi của ta, Liễm Âm thất vọng nghĩ, mặt đỏ

bừng:

- Ta… ta nhận lầm người! Thực xin lỗi! – Nói rồi vội rời đi gọi đại phu.

Lát sau, đại phu đi theo Liễm Âm vào một căn phòng nhỏ trong hậu viên. Ly

sắc mặt nhợt nhạt nằm trên giường, đại phu dùng ngân châm nhẹ trát lên

huyệt đạo, Ly chầm chậm tỉnh, ôm chầm lấy cánh tay Liễm Âm, khẩn thiết

hỏi:

- Vương gia! Trần… hắn… hắn rốt cuộc bị làm sao?

-

Đại ca từ ngày đến Thanh Phong quán này gặp ngươi, trở về liền bị thổ

huyết, nhất bệnh bất khởi! – Liễm Âm hỏi Kiệt mới biết Liễm Trần tới gặp Ly rồi sau đó bị bệnh, trong lòng nghĩ nhất định vì hắn mới bệnh như

vậy, cho nên đối với hắn tràn ngập oán hận.

- Hắn… hắn đến gặp ta? – Ly nghi ngờ hỏi lại.

- Đại ca đối với ngươi nhất vãng tình thâm. Ngươi… ngươi lại vô tình như thế! – Liễm Âm tức giận gạt tay Ly ra.

- Hắn… hắn đối với ta nhất vãn tình thâm? – Ly cảm thấy vô cùng hoang đường.

Thấy Ly không tin tình cảm của Liễm Trần, Liễm Âm càng thêm tức giận:

- Đại ca mắt bị mù mới thích ngươi. Huynh ấy yêu ngươi như thế, ngươi lại tổn thương huynh ấy. Ngươi… ngươi…

Ly như thất hồn lạc phách, rơi vào suy tư!

Sở Thanh Phong bên cạnh im lặng nhìn Liễm Âm trách vấn Ly, khó chịu mắng:

- Đại ca ta thế nào? Hắn trước giờ rầu rĩ ủ ê, trà phạn bất tư*, ta sớm

đoán hắn nhất định là nhớ tới người trong lòng. Đại ca chí tình chí

nghĩa như vậy, bị ngươi nói thành người vô tình vô nghĩa. Đại ca của

ngươi đến đây lúc nào? Đại ca của ta chưa gặp hắn, như thế nào làm tổn

thương hắn được? Ngươi là kẻ hỗn nhân, bất phân phải trái, hở chút lại

trách móc, ngươi có biết đại ca ta trong lòng cũng đau như ngươi?

Liễm Âm ngẩn ngơ nhìn người này nổi giận mà khuôn mặt đỏ bừng, miệng mắng

người đầy khí thế, thầm nghĩ: ” Hắn đến cùng không phải là Khanh nhi,

Khanh nhi có bao giờ mạnh miệng như hắn đâu?”. Vừa bị hắn mắng cho không dám mở miệng, trong lòng buồn phiền lại dâng.

Ly xốc chăm đứng dậy muốn đi, Sở Thanh Phong vội ngăn y lại:

- Đại ca, huynh vừa mới thổ huyết, nên nghỉ ngơi chút đi!

- Không, nhị đệ! Ta phải đi gặp Trần ngay bây giờ! – Ly vẻ thê lương –

Nếu Trần mất, ta cũng không thiết sống một mình! Nhị đệ, duyên huynh đệ

của chúng ta đã hết! – Nói xong chắp tay, xoay người rời đi.

-

Đại ca! – Sở Thanh Phong buồn bã nước mắt chảy dài. Tuy rằng quen biết

Ly không lâu nhưng hai người đã kết thâm tình, trong lòng hiểu, lần này

Ly rời đi, nếu người trong lòng y mất đi, sợ rằng kiếp này không có

duyên gặp lại y! N