
ong hướng mắt liếc sang tiểu đồng đang cúi đầu bên cạnh, thầm nghĩ đúng là nên cho tiểu gia
hỏa này đổi tên thành quạ đen! Rõ là chuyện tốt bất linh, chuyện xấu
liền ứng nghiệm.
- Các vị đại gia, đây là chút tâm ý của tiểu
nhân, thỉnh các vị nhận cho! – Sở Thanh Phong từ trong người lấy ra hai
mươi lượng bạc, thầm nghĩ: ” Của đi thay người vậy!”
Mấy tên cường đạo vừa thấy bạc mặt mày hớn hở, một tên trông có vẻ là đầu sỏ nhận lấy bạc, áng chừng nói:
- Tiểu tử, còn nữa không?
- Tiểu nhân xuất môn chỉ mang theo ít bạc, thật sự không còn! – Sở Thanh Phong phủi phủi y phục, chứng tỏ cho cường đạo thấy.
Bỗng nhiên một tên cường đạo mê đắm kêu lên:
- Đây không phải là đầu bài công tử của Thanh Phong quán nổi danh nhất kinh thành Sở Thanh Phong sao?
- Thật vậy chứ? – Tên cường đạo hỏi.
- Dĩ nhiên là thật, ta nhận ra hắn, mấy năm trước công tử các quán ở kinh thành thi tài, Thanh Phong công tử này đoạt được đầu danh, ta thấy rất
rõ, chính là hắn!
- Hắc hắc hắc! Không ngờ rằng hôm nay có thể gặp được món hàng thượng đẳng như vậy!
- Đúng vậy a! Thanh Phong công tử này giá đắt kinh người, không ngờ hôm nay huynh đệ chúng ta có thể nếm thử món ngon!
- Các ngươi thượng vài lần đi! Mẹ nó! Lão tử không quen thống cái chỗ đó*! – Tên đầu sỏ vẻ mặt khó chịu nhìn đồng bọn.
- Lão đại, sau khi ngươi nếm qua mùi vị nam nhân này rồi, bảo đảm ngươi thích!
- Các ngươi thượng đi, lão tử không quen, lão tử vẫn là thích nữ nhân mềm mại thơm ngát!
- Hắc hắc hắc! Vậy chúng ta Vậy chúng ta liền không khách khí! – Nói xong vài tên cường đạo vẻ dung tục dâm tiếu đến gần Sở Thanh Phong.
Sở Thanh Phong sắc mặt trắng bệch, âm thầm hối hận không nghe theo tiểu
đồng, thầm thán: ” Lần này rơi vào tay mấy tên cường đạo này, thật sự
sống không bằng chết! Thôi, số mệnh hèn mọn này đành từ bỏ! Quay đầu
hướng đại thụ phía sau mà đâm tới.
Không đau đớn như dự đoán, ấm
áp được ôm lấy. Ngẩng đầu, thấy mình bị một anh tuấn nam tử toàn thân
hắc y ôm vào ngực, nam tử kia mặt như quan ngọc, lộ ra đôi con ngươi đen trong thuần khiết không vấy bẩn hệt như hài đồng. Được cứu rồi! Sở
Thanh Phong trong đầu hiện lên ba chữ, yên tâm ngất đi trong lòng ngực
hắn.
.
.
.
- Công tử! Người tỉnh lại đi!
Một trận gào khóc kinh thiên động địa làm Sở Thanh Phong đang hôn mê mà
tỉnh dậy, thấy tiểu trước mặt nước mắt nước mũi đầm đìa, nhướng mày nói:
- Van ngươi, ta còn chưa chết, bây giờ không cần khóc tang!
- Công tử, người đã tỉnh, thật tốt quá! – Tiểu đồng lau nước mắt vui sướng nói.
- Ta mà không tỉnh lại sẽ bị ngươi làm cho ồn chết mất! – Sở Thanh Phong giận dỗi liếc mắt.
Chợt thoáng thấy trên mặt đất mấy cổ thi thể, nhớ tới hắc y nhân cứu mình,
giương mắt lên nhìn, gặp người nọ vẻ mặt buồn cười nhìn mình cùng đồng
tử hai người đấu võ mồm. Đỏ mặt, ôm quyền nói:
- Ân cứu mạng của huynh đài, Thanh Phong vô cùng cảm kích, xin hỏi quý tính đại danh?
- Ly! – Ly dừng một hồi lâu, rồi thần sắc buồn buồn nói – Tại hạ họ Viên, tên gọi Ly! – Viên Ly, viễn ly*…
Sở Thanh Phong thấy hắn mang thần sắc đau thương, cũng không tiện hỏi nhiều, cao giọng nói:
- Tại hạ Sở Thanh Phong!
Ly hơi gật đầu, lại muốn xoay người rời đi. Sở Thanh Phong vội gọi:
- Viên huynh, xin dừng bước!
Ly dừng lại.
- Viên huynh, ân cứu mạng, tiểu đệ vẫn chưa báo đáp! Thỉnh Viên huynh
cùng tiểu đệ trở về, hảo hảo đền đáp mới phải! – Sở Thanh Phong chân
thành thỉnh cầu.
- Không cần, cử thủ chi lao*! – Ly nói xong lại muốn đi.
Sở Thanh Phong ngạc nhiên, thầm nghĩ: ” Chẳng lẽ ân nhân khi nãy nghe đám
cường đạo nói vậy, không ưa kẻ chốn phong trần như ta?”. Giữ chặt lấy
hắn, thần sắc thống khổ:
- Viên huynh chính là không ưa tại hạ là người chốn phong trần, khinh thường tại hạ?
- Không, không phải!
Ly lúc trước đã nghe đám cường đạo đùa cợt Sở Thanh Phong, biết hắn là
công tử quan quán, nhưng trong lòng cũng không có nửa phần coi thường
hắn. Lúc này thấy bộ dạng hắn như vậy, nhất thời lo lắng, không biết nên trấn an thế nào.
- Nếu Viên huynh không ghét tại hạ, xin thuận theo tại hạ trở về! Hay là Viên huynh có việc gì vội?
- Ta, ta không có việc gấp! – Ly ngây người chốc lát, gật đầu ưng thuận.
Hai người dọc đường trò chuyện vui vẻ với nhau, Sở Thanh Phong biết được Ly cũng là cô nhi, nhất thời cảm thông, liền đối với Ly mà nói:
-
Viên huynh, tại hạ và huynh nhất kiến như cố*, tiểu đệ bất tài, muốn
cùng Viên huynh kết bái huynh đệ, Viên huynh thấy thế nào?
Ly có
chút cảm động, hắn cô độc nhiều năm như vậy, thế nhưng lúc này lại có
người muốn cùng hắn kết nghĩa huynh đệ, dĩ nhiên là cao hứng vô cùng.
Hai người liền ở ven đường đắp đất làm hương* quỳ bái thiên địa, kết
thành huynh đệ. Hai người cùng báo tuổi, Ly ba mươi tư tuổi, Sở Thanh
Phong hai mươi lăm tuổi.
- Đại ca! – Sở Thanh Phong vui vẻ kéo tay Ly.
- Nhị đệ! – Ly mỉm cười nắm tay hắn – Nhị đệ, tướng mạo đệ thật đẹp!
- Đại ca! – Sở Thanh Phong hơi xấu hổ đỏ mặt – Đại ca, huynh cũng vậy a,
Thanh Phong chưa bao giờ gặp người có đôi mắt tinh thu