
chỉ có ánh trăng sáng trong lửng lơ giữa trời.
Sở Thanh Phong dần tỉnh lại, thấy mình bị đám người kia đưa đến một nơi u tịch vắng vẻ, không khỏi kinh hãi, hét lớn:
- Các ngươi mau thả ta ra, sao dám tự tiện bắt người? Còn có vương pháp không hả?
- Ha ha ha, Thanh Phong công tử, ngươi bán, chúng ta mua, ngay cả quan
phủ cũng không được xen vào a! – Vương nhị công tử đắc ý cười – Chưa
từng nghe qua phiêu tiểu quan* cũng phạm vương pháp, ha ha ha!
-
Đúng vậy a, một tên tiểu quan, giả vẻ thanh thuần làm gì, hậu đình kia
không biết đã bị bao nhiêu người thống qua, hôm nay làm cho chúng ta
thỏa mãn, nói xem là cái gì? – Đám người kia cười vang.
- Các
ngươi! – Sở Thanh Phong cảm thấy trận trận cười nhạo này hệt như lưỡi
dao sắc cắm vào ngực, đau đớn đến nỗi lệ ứa đầy hai mắt.
- Thanh
Phong công tử, chớ giả bộ rụt rè, bọn ta sẽ trả tiền đầy đủ, cam đoan sẽ không ít đâu! Ha ha, chư vị, phải không! – Vương nhị công tử nói xong,
cười ha hả đưa tay giật lấy áo Sở Thanh Phong.
- Xích!
Y
phục Sở Thanh Phong bị giật xuống, lộ rõ khuôn ngực trắng trẻo, nước da
trắng như tuyết dưới ánh trăng tỏa ra quang trạch mờ mờ như trân châu,
cực kì cám dỗ. Ánh mắt đám xung quanh nhìn chằm chằm vào phiến da trắng
muốt, còn Vương nhị công tử nước miếng chảy dài, hạ thân bừng bừng đứng
thẳng, miệng kêu lên:
- Chư vị, ta lên trước, các ngươi đợi lát nữa, lão tử chỉ nói thôi mà cũng muốn “trào” rồi*! – Nói xong, liền nhào đến.
Sở Thanh Phong hoảng hốt nhìn mấy tên ác lang mắt lóe dâm quang trước mặt, thầm nghĩ có chết cũng không để cho bọn chúng thỏa mãn, nhưng thân thể
lại bị chúng giữ lấy, không thể nhúc nhích, trong lòng quýnh quáng, đang định cắt lưỡi tự sát. Đột nhiên, Vương nhị công tử vẻ mặt vừa bất ngờ
vừa hết sức thống khổ nhìn hắn, trên trán bỗng túa ra máu tươi, từ từ
xoay người về sau rồi ngã xuống, hai người bên cạnh giữ hắn cũng phát ra tiếng kêu quái dị.
Sở Thanh Phong nhìn kĩ, chỉ thấy trước mặt là một nam nhân mang mặt nạ ngân sắc, cất giọng lạnh lùng:
- Thật đáng ghét, quấy nhiễu nhã hứng ngắm trăng của bản cốc chủ! - Nói
xong, ngón tay nhẹ nhàng bắn, đám người kia trên trán đầy huyết động*,
ngã xuống đất tắt thở!
Sở Thanh Phong sợ tới nỗi chân cũng mềm
nhũn, nam nhân này cả người toát ra khí tức lãnh nhiên, lạnh tựa một tòa băng sơn, đứa cạnh hắn liền cảm thấy hàn khí bức người. Lấy lại bình
tĩnh, run rẩy mà nói:
- Sở Thanh Phong cảm tạ ân cứu mạng của đại hiệp! Thỉnh đại hiệp lưu lại tính danh, Thanh Phong vô cùng khắc ghi ân đức của đại hiệp.
Người nọ xoay người không đáp, nghiêng mình một cái, đã không thấy đâu!
Sở Thanh Phong hoảng sợ đứng đó, một lúc lâu sau lấy lại tinh thần, cúi
đầu nhìn mấy cổ thi thể bên người, mới nhớ rằng chuyện xảy ra vừa rồi
hết thảy đều là thật, liền khẩn trương lao ra khỏi khu rừng. Hắn vất vả
chạy tới đường cái, hòa vào dòng người hướng tới miếu hội, đảo mắt xung
quanh tìm kiếm tiểu đồng. Tiểu đồng nước mắt ngắn dài tìm kiếm khắp nơi, chợt thấy Sở Thanh Phong xốc y phục ven đường, lao tới kêu lên:
- Công tử, người sao lại chạy lung tung, hại tiểu nhân tìm nửa ngày!
Sở Thanh Phong kích động ôm lấy tiểu đồng:
- Đồng nhi, tìm được ngươi rồi, chúng ta nhanh về thôi!
Tiểu đồng mặc dù không hiểu tại sao công tử bỗng muốn trở về, nhưng vẫn là
phi thường thích về quán, liền cùng Sở Thanh Phong trở về.
.
.
.
Trên con đường khác tại miếu hội, Tả tướng cùng Liễm Âm đang đi dạo, Tả tướng vỗ vỗ cánh tay Liễm Âm, nói:
- Âm nhi, cảm ơn ngươi đã theo ngoại công đi giải sầu!
Liễm Âm khẽ cười:
- Ngoại công, người chớ nói vậy, Âm nhi biết người vì muốn con khuây khỏa mới chịu đến miếu hội đi dạo!
Tả tướng thấy Liễm Âm nói rõ, ha hả cười nói:
- Âm nhi, ngươi đã biết tâm ý ngoại công rồi, cớ sao mỗi ngày còn buồn bã ở trong phủ? Hiện nay phụ hoàng ngươi thân thể không tốt, đoạt trích
chi tranh ngươi vẫn phải vì đại ca mà cố gắng a! Vả lại Khanh nhi đã qua đời hơn một năm, ngươi… ngươi cũng nên tìm một cô nương tốt đi!
- Ngoại công, con nhất định sẽ trợ giúp đại ca một tay đoạt ngôi báu,
nhưng chuyện lấy vợ, người chớ nên nhắc nữa! – Liễm Âm nhẹ giọng nói.
Tả tướng thở dài, lòng biết Liễm Âm tính tình tuy rằng thật thà, nhưng đối với chuyện này cũng thật cố chấp, trong lòng đành thở dài Khanh nhi kia sao mất đi sớm quá!
.
.
.
Bực mình, biệt
việt chết tiệt kia ở nơi nào a? Sở Thanh Phong lau lau mồ hôi đầy trên
mặt, tiểu đồng bên cạnh không ngừng lải nhải:
- Công tử, chúng ta trở về đi! Chỗ này không an toàn, nghe nói mấy ngày trước còn có cướp đường đó!
- Dọc đường toàn nghe ngươi ồn ào, sớm biết đã không cho ngươi theo! –
Thật là, biệt viện nhiều lan quý chẳng tìm thấy, toàn nghe tiểu gia hỏa* này lắm mồm!
- Công tử, người đừng có bảo ta nhiều chuyện, nếu thật sự gặp cường đạo thì thảm! – Tiểu đồng liếc liếc mắt.
- Đường này là ta mở, cây này là của ta, để lại tiền mãi lộ! – Một tiếng
quát to, vài tên đầu trâu mặt ngựa, vóc người lực lưỡng tay cầm búa, cầm gậy từ hai bên đường nhảy ra!
Sở Thanh Ph