
ễn mịn hơn cả nữ nhân.
Tri đệ cuối cùng đệ cũng quay trở về trong lòng ta, ta sẽ không bao giờ
để đệ rời đi lần nữa. Cả đời đệ phải ở bên cạnh ta, đó là việc Đông
Phương Vô Song này đã định ông trời cũng không thể cãi.
“Tri Nhi, ta yêu đệ…” chậm rãi mơn man cánh môi mọng đỏ thơm ngọt hơn anh
đào, Đông Phương Vô Song không ngăn được dục vọng đang trào dâng bên
trong. Đối với hắn Tri Nhi như một thứ thuốc phiện đã nếm một lần thì
vĩnh viễn không muốn tách ra.
“Vô Song ca….” Tri Hoạ nỉ non chìm đắm trong nụ hôn điêu luyện của Đông Phương công tử.
“Ân..”
“Trong rượu….trong rượu không phải Hạc Đỉnh Hồng…”
“Ân ta biết”
“Huynh biết?” ánh mắt mê mang của Tri Hoạ chợt mở to.
“Đệ sẽ không nỡ… với ta đâu..” Vô Song ngừng dây dưa với cái miệng nhỏ, cạ
cạ đầu mũi vào cánh má hồng phấn lông tơ của Tri Hoạ thích thú cười khẽ.
“Nhưng trong rượu có mị dược” Tri Hoạ nghiêm túc nói.
“Mị dược?”
“Đúng, huynh từ từ hưởng thụ đi…” Tri Hoạ cười nhạt, nhanh như chớp điểm huyệt biến Vô Song thành người gỗ, ném lên giường, cười duyên rồi bỏ đi để
mặc tên háo sắc thống khổ muốn chết mà vô phương giải quyết. Vô Song ca
đừng trách ta là do huynh tự chuốc lấy, coi như trả nợ phong lưu đi.
“Ai, mau ra đi” Tri Hoạ bước ra ngoài đăm chiêu nhìn rừng đào đỏ hồng.
“Tam muội, như vậy có hơi quá không?” Tử y nam tử, tiếu như xuân phong ,
duyên dáng khuôn mặt hài hoà cùng tráng kiện thân thể búng mình nhảy
xuống từ một cành anh đào.
“Đại tỉ phu, sao rảnh rỗi mà đến đây?.Không lo ở nhà chuẩn bị rước thê nhi về Mị Hoa Cung sao?”
“À, Tâm Nhi đã về đến Mị Hoa cung do đường xa mệt mỏi đang nghỉ ngơi.Nghe
nói tam muội có nhã hứng ghé qua bắt tỉ phu ta đến đón tiếp” tử y nam
nhân bất tắc dĩ cạo cạo sống mũi. Nào Dịch Kiếm Phong hắn muốn đến phá
chuyện nhà người khác, tại tiểu bạch thỏ của hắn nằng nặc đòi gặp muội
muội, ai…. thật hết cách nhất vợ nhì trời mà.
“Cám ơn thịnh tình của đại tỉ phu, nhưng ta và tướng công còn có việc sau
này có thời gian ghé qua thăm hỏi đại tỉ, cùng tam gia gia và tam nãi
nãi”
“Vậy cũng được, nhưng tam muội lại đây ta nói nhỏ..” Dịch Kiếm Phong ngoắc
ngoắc Tri Hoạ đến gần liếc vào bên trong nhà tre rồi thì thầm.”Tam muội, đừng nên chơi với mị dược như thế sau này rất dễ bị…..liệt. Thiệt thòi
về phần muội mà thôi”
Tri Hoạ nghe nói xong mặt đỏ tía tai, dùng ánh mắt hình viên đạn nhì Dịch
Kiếm Phong”Chuyện nhà ta ai cần ngươi lo, ngươi mà còn nói lung tung ta
mách tỉ tỉ về lịch sử phong lưu của ngươi”
“Tam muội, nãi nãi của ta xin muội đấy Tâm Nhi mà nghe phong thanh gì thì ta có nước chết”
“Vậy tốt nhất, tỉ phu mau đi đi trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.
“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật
vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng
giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ
nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng
đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương
thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.
trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.
“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật
vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng
giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ
nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng
đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương
thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.
i trước khi ta đổi ý” Tri Hoạ gằn giọng.
“Được ta đi, ta đi ngay..” Dịch Kiếm Phong đường đường Mị Hoa cung chủ chật
vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng
giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ
nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng
đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương
thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.
đường đường Mị Hoa cung chủ chật
vật chạy bay biến trong lòng thầm than Mộ Dung gia tỉ muội đều là thùng
giấm chua. Nhưng Tâm Nhi của hắn vẫn đáng yêu nhất. Đúng là ngây thơ
nhất có Mộ Dung Tri Tâm, thông minh nhất có Mộ Dung Tri Nguyệt, nhưng
đáng sợ nhất có lẽ là Mộ Dung Tri Hoạ. Dịch Kiếm Phong rùng mình thương
thay cho tam muội phu, rất may hắn đã chọn Tri Tâm.
Thái dương toả ánh vàng len lén qua song thưa, Đông Phương Vô Song sau
một đêm thống khổ mệt mỏi tỉnh giấc. Lờ mờ trong nắng sớm, hắn nhìn
thấy nhân ảnh áo lam vẫn điềm đạm bên cạnh bàn trà. Hắn tự hỏi đang
tỉnh hay mơ, hai mươi măn kiếp phong lưu tình trường lăn lộn hắn vẫn
chưa thực sự hiểu tình là vật gì?
Nhưng hắn hiểu yêu là như thế nào, yêu có nhiều cách. Yêu chỉ có thể
nhẹ nhàng như làn nước mát tràn vào trong tim khiến ta khó nhận biết,
đến khi nó biến mất lại khiến con tim đau đến tâm tê phế liệt thiên
trường địa cửu.
“Tri đệ” Đông Phương Vô Son yếu ớt gọi.
“Huynh tỉnh?” Dương Tri chầm chậm quay đầy ánh mắt bình thản ôn nhu, tiến lại cạ