
ghỉ mát mà!”
“Chẳng phải em nói là đi công tác sao?”
“Vừa nghỉ ngơi vừa công tác, như vậy không phải là hay nhất sao?”
“Nhưng anh thì chẳng được như vậy, lần này đi cùng Khẩn Đinh, chỉ có
thể nghỉ ngơi một buổi tối, ngày mai sẽ phải bắt đầu hành trình chụp
hình ba ngày liên tục.” Thái Duệ An bày ra một giọng điệu ai oán.
“Làm ơn đi, em cũng đâu có nhàn rỗi, sáng sớm ngày mai em cũng phải họp cùng quản lý khách sạn mà?”
Cô không thể đồng tình với người ta một chút sao.
“Có họp nhiều lắm cũng chỉ mất một buổi sáng là cùng chứ gì?”
“Ai nói chỉ một buổi sáng? Kế đó em còn phải đi xem xét nghe ngóng
hết cả khách sạn từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài. Không trực tiếp
tự mình tìm hiểu làm sao có thể đưa ra kế hoạch tốt nhất ? Hơn nữa lần
này không có những người khác đi theo làm lộ tung tích, em có thể một
mình một ngựa tung hoành thiên hạ.”
“Cho dù có người khác đi thay, em vẫn sẽ có việc khác để làm?”
“Vậy cho nên mới nói em thật là vất vả mà!”
“Hai chúng ta đang so đo với nhau xem ai có vẻ đáng thương hơn sao?”
“Một nam tử hán lại cùng với một người phụ nữ so xem ai đáng thương
hơn, anh không thấy bản thân rất không có phong độ sao?” Uông Ngữ Đạt
cười, nụ cười tươi như hoa nở rộ, khẽ lay động lòng người.
Tim Thái Duệ An đang bình yên bỗng loạn một nhịp, nhìn vào mắt cô, lại thêm vài phần ý không muốn rời xa.
Đáng tiếc Uông Ngữ Đạt không phát hiện thấy, vẫn đang đắm chìm trong
thế giới của chính mình. Cô đã rất lâu, rất lâu rồi chưa từng được nghỉ
ngơi, khoảng thời gian này công việc quá bận, tuy rằng để mẹ ở nhà một
mình có chút áy náy, nhưng cô thật sự cần thay đổi không khí, thả lỏng
hệ thần kinh bấy lâu nay vẫn căng như sợi dây đàn này một chút.
Cũng nhờ dì Bảo tận tình giúp cô chăm sóc mẹ, cô mới có thể bớt lo âu một chút.
Hai giờ sau, một chiếc xe thể thao màu trắng bạc dừng lại trước cửa
nhà Khẩn Đinh, Uông Ngữ Đạt nhẹ nhàng xuống xe. Vừa nhìn cô đã thấy yêu
thích nơi này. Đại sảnh trang hoàng theo phong cách Đông Á, có thể thấy
cây xanh được trồng ở khắp nơi, trong không khí thoang thoảng một mùi
thơm của hoa cỏ.
Cô hít sâu một hơi, cảm thấy trong lòng thật thư thái.
“Là Uông tiểu thư sao?” Quản lý tự mình xuống đại sảnh đón tiếp
cô.”Hoan nghênh cô cất công từ Đài Bắc tới đây, chắc hẳn là cô cũng mệt
rồi? Tổng giám đốc chúng tôi nói trước hết mọi người cứ nghỉ ngơi đi
đã.”
“Xin hỏi tổng quản lý Lâm hiện đang ở đâu? Trước tiên tôi muốn gặp
anh ấy.” Cô khách khí hỏi, cảm thấy kỳ lạ không hiểu vì sao đối phương
lại tận tình [A3'> với mình như vậy, chẳng lẽ thực sự vui mừng vì mình từ Đài Bắc tới đây làm tuyên truyền sao?
“Thật xin lỗi, anh ấy đang họp với phó tổng giám đốc.”
“Phó tổng giám đốc?” Một cảm giác bất an bỗng dâng lên trong lòng
Uông Ngữ Đạt.”Người anh nói không phải là tổng giám đốc Viên ở Đài Bắc
đấy chứ?” Cô nhớ rõ tên anh trên danh thiếp cũng đi kèm với chức vụ phó
tổng giám đốc tập đoàn.
“Đúng là anh ấy.”Quản lý cười xác nhận nghi ngờ của cô.”Uông tiểu thư đã từng gặp phó tổng giám đốc Viên sao?”
Đâu chỉ là từng gặp? Bọn họ còn từng có một đoạn nghiệt duyên dây dưa mãi mà chưa thể cắt bỏ.
Uông Ngữ Đạt sầu não, cắn môi.”Sao lại khéo như vậy, Viên tiên sinh
cũng tới đây?” Vốn là muốn thả lỏng tâm tình một chút, thật không ngờ
lại gặp phải oan gia.
“Buổi tối có vũ hội hóa trang, anh ấy sẽ cùng với thiên kim tiểu thư
của chủ tịch tới tham gia . Đây cũng là một trong những nguyên nhân tổng quản lý Lâm của chúng tôi mời cô ở lại đây đêm nay, anh Lâm hi vọng vũ
hội lần này có thể đem đến cho cô một linh cảm nào đó để sáng tác.”
Đây là một vũ hội hóa trang, mọi người đeo những chiếc mặt nạ rực rỡ, che dấu khuôn mặt và nội tâm của mình.
Những ánh mắt mê ly, trắng trợn dưới ánh đèn, trai thanh gái lịch tự do tán tỉnh, không còn để ý đến nhứng định kiến xã hội.
Uông Ngữ Đạt mặc quần áo do khách sạn chuẩn bị cho, chiếc mặt nạ màu
trắng che lấp khuôn mặt thanh tú, những đường viền hoa lệ hoa đi kèm với cặp lông chim xoã tung, che mất nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi mắt đen
thâm thúy linh động, như một vì sao rơi lầm xuống thế gian, tươi cười
động lòng người, lại ẩn chứa khí chất ưu thương khó có thể hình dung.
Cô đứng yên lặng một mình trong góc, cự tuyệt những người đàn ông nhiệt tình mời khiêu vũ, ánh mắt nhìn chăm chú xung quanh.
Vũ hội hóa trang do bộ phận văn hoá của công ty chủ sự, khách mời đến đều là những nhân vật cấp cao quan trọng của giới giải trí, đương nhiên cũng không thiếu các ngôi sao, người người tỉ mỉ giả trang, ganh đua
sắc đẹp.
Bất kể là âm nhạc, ẩm thực, tiết mục biểu diễn, khắp nơi đều tràn đầy không khí điên cuồng, mọi người bưng ly rượu trên tay, hoặc nói cười
dốc uống, hoặc ôm ấp lấy nhau, nhảy theo nhịp điệu mãnh liệt, gợi cảm.
Vừa đến nơi, Thái Duệ An đã bị lây nhiễm bầu không khí cuồng hoan,
anh là người rất thích những buổi party náo nhiệt, nghe thấy tiếng nhạc
cuồng dã, tế bào vũ đạo toàn thân đều hưng phấn mà kêu gào.
“Em không khiêu vũ sao?” Anh lại mời Uông Ngữ Đạt .
Cô lắc đầu.”Không được, em nói với