
?”
“. . . . . . Sai rồi.”
“Sao lại sai?”
Anh có thể không hận cô.
Nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ tha thứ cho cô, càng không nói tới
việc trái tim anh hướng về cô, tình cảm của anh, nhất định phải do chính anh tự làm chủ.
Anh không giống Kiều Khôn, vì một người phụ nữ từng phản bội mình mà
không tiếc vào sinh ra tử, điều đó thật ngu ngốc, gần như mất trí.
Viên Thiếu Tề trầm ngâm suy nghĩ, lòng bàn tay nắm hai quả cầu bi sắt va chạm vào nhau gây ra tiếng vang.
Mỗi một âm thanh đều khiến anh không an tĩnh, nội tâm như có từng đợt xóng xô xôn xao.
Có người khẽ gõ cửa.
Anh thoáng trấn định lại, uy nghiêm nói.”Vào đi.”
Bước vào văn phòng là phó lý Trần[A1'> , cô mang bản kế hoạch tiêu thụ đến.”Tổng giám đốc, đây là kế hoạch của
Uông tiểu thư, mấy ngày trước ngài đã thông qua, về thiết kế trang báo,
cô ấy muốn có sự thay đổi nho nhỏ ở chỗ này, cho nên tôi tới xin ý kiến
tổng giám đốc.”
“Cô cảm thấy thế nào?” Viên Thiếu Tề không đáp mà hỏi lại.
“Tôi?” Phó lý Trần ngẩn người, một lát sau, mới thật cẩn thận trả lời.”Tôi cảm thấy thay đổi như vậy cũng không tồi.”
“Nếu vậy, cứ theo ý của mọi người đi!” Viên Thiếu Tề nói.”Về sau cũng không cần tới hỏi tôi, những việc như thế này phòng tiêu thụ có thể
toàn quyền xử lý.”
Phó phòng Trần nháy mắt mấy cái, nhất thời không biết nên phản ứng
như thế nào. Ban đầu là tổng giám đốc muốn phòng tiêu thụ không can
thiệp vào kế hoạch này, không phải sao? Thậm chí còn yêu cầu Uông tiểu
thư khi hoàn thành trực tiếp báo cáo đề án với anh, sao bỗng nhiên lại
quyết định buông tay? “Như vậy kế hoạch này chúng tôi cứ tiếp tục tiến
hành, không cần quấy rầy tổng giám đốc nữa?”
“Phải.” Viên Thiếu Tề vuốt cằm, dừng một chút, lại hạ chỉ thị.”Đúng
rồi, Khẩn Đinh bên phòng tin tức cũng có đôi chút hiểu biết về kế hoạch
tiêu thụ đợt này, cô có thể đề cử Uông tiểu thư cho bọn họ.”
“Khẩn Đinh bên phòng tin tức sao?” Phó lý Trần có chút khó hiểu.
Trước đây, tổng giám đốc và Uông tiểu thư tranh cãi lâu như vậy mới
thông qua đề án, cô vốn chỉ sợ về sau chưa chắc có cơ hội cùng Uông tiểu thư hợp tác, không ngờ…
“Làm vậy có được không? Tôi còn tưởng tổng giám đốc không thích Uông tiểu thư.”
“Ai nói tôi không thích cô ấy?” Viên Thiếu Tề phản bác ngay lập tức.
Phó phòng Trần ngẩn ra.
Viên Thiếu Tề cảm thấy ý tứ trong lời nói của mình bị hiểu nhầm, vội
vàng giải thích.”Là tôi nói, tôi đối với cá nhân cô ấy có ấn tượng không tốt nhưng không ảnh hường tới đánh giá công việc, Uông tiểu thư thực sự có tài năng, cũng rất cố gắng làm theo yêu cầu của chúng ta, cho nên
tôi mới muốn cho cô ấy cơ hội.”
“Dạ vâng, tôi đã hiểu.” Phó lý Trần mỉm cười, cô thật cao hứng. Tổng
giám đốc cũng có cùng quan điểm với mình, vừa lòng với hiệu quả làm việc của Uông Ngữ Đạt, cô vẫn cảm thấy Uông Ngữ Đạt là một cô gái thực sự có tài.”Vậy tôi xin phép cáo lui.” Nói xong, cô nhẹ nhàng xoay người.
“Khoan đã!” Viên Thiếu Tề gọi cô lại.
“Dạ vâng, tổng giám đốc còn việc gì phân phó?”
“Về phía Khẩn Đinh, cô đừng nói với Uông tiểu thư là tôi đề cử.”
“Vì sao?” Phó lý Trần khó hiểu.
Bởi vì anh không muốn khiến cô nghĩ rằng anh vẫn quan tâm đến cô, hơn nữa anh có dự cảm, cô gái kia chẳng những sẽ không bởi vậy mà cảm kích
anh, ngược lại sẽ trách anh xen vào việc của người khác.
Vừa nghĩ tới đây, Viên Thiếu Tề mỉm cười một cái, khóe miệng gợi lên vẻ lạnh lùng tự giễu.
…
“Anh ta nói không có ý kiến?”
“Phải, tổng giám đốc nói từ nay chúng ta toàn quyền quyết định.”
Thật là tốt!
Uông Ngữ Đạt trào phúng giễu cợt, không phải anh thích nhất là việc
soi mói đi soi mói lại cô hay sao? Bỗng nhiên trở nên tốt như vậy,
chuyện này là như thế nào? Trời nắng bỗng có bão sao?
Phó phòng Trần nhìn cô bày ra sắc mặt khinh thường, không nhịn được
muốn nói tốt cho ông chủ.”Uông tiểu thư, kỳ thật cô cũng đừng trách tổng giám đốc của chúng tôi yêu cầu khó khăn, anh ấy không phải là người xấu tính, bình thường đối xử với nhân viên khách sạn rất tốt, hơn nữa cũng
là anh ấy đề cử…” Cô kịp thời dừng lại, giật mình thiếu chút nữa lỡ
miệng.
“Sao cơ?” Uông Ngữ Đạt tò mò truy vấn.
Cô lắc đầu.”Tóm lại, công việc sau này làm phiền cô.”
“Tôi biết.” Uông Ngữ Đạt thản nhiên cười, đối với vị phó quản lý hơn cô mấy tuổi này, cô rát có thiện cảm.
“Cám ơn chị.”
“Cô không cần cảm tạ tôi, cố gắng hoàn thành tốt kế hoạch lần này là được rồi.” Phó phòng Trần quay lại cười với cô.
“Chị yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.” Uông Ngữ Đạt hứa hẹn.
Đừng nói cô không thể phụ lòng phó phòng Trần, mà cho dù chỉ vì muốn
để cho người đàn ông kia xem, cô cũng phải hoàn thành kế hoạch này một
cách thật hoàn mỹ.
Cô dành thời gian cả ngày ở trong nhà hàng quan sát, xem xét hoạt
động, ý kiến của khách hàng. Tất cả cô đều ghi lại lưu ở trong laptop.
Đến giờ quán ăn sắp đóng cửa cô mới nhận ra mình từ trưa đến giờ vẫn
chưa ăn gì.Đến giờ dạ dày cô mới bắt đầu thấy đau đau, bụng kháng ngh ầm ĩ ị.
“Cố gắng đợi chút!” Cô nhẹ nhàng ấn ấn vào dạ dày, nửa vui nửa đùa trấn an nó.”Đợi lát nữa về nhà cho ngươi ăn cơm.”
“Em đang làm gì ở